Chương 8

Trong chốc lát, xung quanh Nhan Kha liền xuất hiện thêm rất nhiều các loại động vật khác nhau nào là nhím, rắn, còn có cả hồ ly mà tất cả đều đang hết sức là run rẩy.

Làm cho Nhan Kha cũng càng sợ hãi hơn.

Huyền Vũ thật sự nhìn không nổi nữa, mở miệng nói: “Đạo diễn, vị này là cậu Nhan Kha.”

Con chồn lại đem ánh mắt nhìn về phía Nhan Kha thêm một lần nữa, biểu cảm trên khuôn mặt lông lá trải qua một loạt biến đổi từ kinh ngạc đến hối hận rồi đến tuyệt vọng một cách vô cùng sống động, sau đó bịch một phát liền lập tức biến thành một người đàn ông có vẻ mặt khôn khéo và mái tóc hơi xoăn.

“Xin lỗi, xin lỗi.” Người đàn ông lau mồ hôi, vội vàng bày ra vẻ mặt tái nhợt nhìn Nhan Kha, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khi khóc: “Thật xin lỗi! Cái đó, tôi là đạo diễn Hoàng.”

Nhan Kha: “…”

“Còn thật sự là đạo diễn Hoàng! Đạo diễn chồn(*)!”

(* đạo diễn Hoàng tiếng Trung là 黄导演, con chồn là 黄鼠狼, người Trung Quốc thường có thói quen gọi chức vụ + họ nên 黄导演 cũng có nghĩa là đạo diễn chồn.)

“Tôi cười chết mất thôi. Đoàn phim này tất cả đều là yêu quái hết à? Hoá ra là như thế này.”

Đạo diễn Hoàng thật sự cảm thấy bản thân đây là ngựa mất móng trước, hoạ từ miệng mà ra, ông ta lập tức sẽ phải tráng niên mất sớm, phải thăng thiên ngay tại chỗ!

Vừa lúc nãy khi lần đầu tiên ông ta nhìn thoáng qua, phát hiện thần quân thế mà lại đang ôm một nhân loại thì lập tức cảm thấy nghĩ mãi không hiểu được.

Phải biết rằng, Cửu Chước thần quân này chính là một người có tiếng là hung hăng tàn ác, nghe nói bản tính còn thích gϊếŧ chóc sát sinh, sống chung cực kỳ khó. Cho dù ông ta có nghĩ nát óc thì cũng cảm thấy thần quân mang nhân loại theo chỉ có thể là vì muốn ăn đồ tươi mới. Nên mới tính khen một câu.

Ai mà biết được tên nhân loại này thật sự rất là xinh đẹp, ông ta không cẩn thận mà nhìn nhiều thêm vài lần. Càng tệ hơn là, tên nhân loại này, cậu, cậu, cậu thế mà lại là bạn bè của thần quân!!

Rõ ràng thần quân hoàn toàn không hề thích lời nói vừa rồi của ông ta, hiện tại vẫn còn đang nhíu mày nhìn ông ta. Đạo diễn Hoàng lập tức cảm thấy một chân của bản thân đã giẫm vào cửa quỷ môn quan, bản thân chuẩn bị phải chầu ông bà khi còn trẻ rồi.

Cả người ông ta đều túa ra mồ hôi lạnh, thậm chí còn không dám nhìn Nhan Kha thêm một chút nào nữa. Chỉ dám mời mọi người vào trong nhà gỗ.