Chương 10

Hiên Dạ Tầm không lập tức trả lời ngay.

Lúc này, da thịt ở dưới lòng bàn tay của hắn xinh đẹp giống như là ngọc, mà Nhan Kha đang cúi đầu, bởi vì sự đυ.ng chạm của hắn mà lỗ tai hơi ửng đỏ lên, vô cùng xấu hổ mà tính toán muốn khép hai đầu gối lại với nhau.

Trong lòng Hiên Dạ Tầm ẩn chứa một loại cảm giác tê dại mơ hồ không rõ, một lúc sau đó hắn mới trả lời: “Ừ.”

Hiên Viên Thần nhắm nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy tên nhân loại này nhất định là đã chết rồi.

Anh ta mở miệng, muốn bảo Cửu Chước nên chú ý một chút thì Hiên Dạ Tầm lại nói tiếp: “Cậu ấy muốn đi cùng ta.”

Lời Hiên Viên Thần vốn đang định nói ra liền dừng lại.

Có ý gì?

“Nên, ngươi đưa cậu ta đi cùng?”

Hiên Dạ Tầm đáp: “Không được à?”

Trong lúc nhất thời Hiên Viên Thần hơi hơi trầm mặc, nghẹn lại hồi lâu cũng chỉ có thể nói.

“ Vốn dĩ ban đầu cậu ta không phải muốn đóng phim cùng với ta à?”

“Là bởi vì đã nhiều ngày trôi qua ta chưa trả lời cậu ta, nên cậu ta mới đi đến tìm ngươi.”

Hiên Dạ Tầm nhăn mi lại, không nói gì.

Hiên Viên Thần đợi một lúc lâu cũng không nghe được lời hồi âm, đành phải nói lại lần nữa: “Ngươi có thể bảo cậu ấy tới tìm ta.”

Hiên Dạ Tầm vẫn không nói gì.

Nhan Kha không cẩn thận giương mắt lên nhìn thấy vẻ mặt của Hiên Dạ Tầm, lại một lần nữa bị giật mình hoảng sợ.

Cái đùi lớn này nhất định cứ phải nắm lấy chân của cậu thì thôi không tính đến nhưng tại sao tâm trạng giống như là cũng trở lên tệ hơn vậy?

Hiên Dạ Tầm nói: “Sau khi quay xong thì tôi sẽ xoá bỏ kí ức của cậu, cậu vẫn sẽ không có cách nào gặp mặt được Hiên Viên Thần.”

Nhan Kha rõ ràng hơi sửng sốt.

Hiên Dạ Tầm cảm thấy suy nghĩ của hắn đã hoàn toàn nắm rõ được mục đích của Nhan Kha.

Hắn là hung thú thời thượng cổ, bản thân đã tự có sát khí, tu vi lại cực kỳ cao, tên nhân loại này sẽ không có khả năng không sợ hắn. Nhan Kha đi theo hắn, có lẽ chỉ là muốn thông qua hắn tiếp xúc với Hiên Viên Thần.

Nhưng tên nhân loại này sợ là đã nghĩ sai rồi, bình thường hắn hoàn toàn không hề tiếp xúc với Hiên Viên Thần, cậu cứ như thế này sẽ chỉ làm lãng phí cơ hội được đóng phim cùng Hiên Viên Thần mà thôi.

Đến khi đó sợ là cậu lại muốn khóc cho mà xem.

Hiên Dạ Tầm nghĩ như thế, tâm trạng lại không được tốt cho lắm.

“Nếu như cậu muốn gặp Hiên Viên Thần thì hiện tại đi ngay đi, không cần đi theo tôi nữa.”

Nhan Kha có chút không kịp phản ứng.

Nhưng: “Người tên Hiên Viên Thần kia có khi nào sẽ nâng cao điểm số nhiều hơn Hiên Dạ Tầm không?”

Hệ thống thành thật đáp: “Có khả năng.”

Hiên Dạ Tầm nhìn thấy bộ dạng phảng phất có chút chờ mong của Nhan Kha, hình như hắn có hơi tức giận, năm ngón tay vô thức siết chặt đầu gối của Nhan Kha.

Nhan Kha bị hắn nhấn một cái, một giây sau nước mắt lập tức rơi xuống.

Đột nhiên Hiên Dạ Tầm cứng đờ lại, rụt tay về.

Tiểu nhân loại này làm sao vậy, hắn đã làm gì sai à? Giọng điệu vừa rồi của hắn không tốt? Hay là do dùng lực quá mạnh?

“Cậu…” khóc cái gì?

“Tôi không muốn đi.” Nhan Kha vẫn luôn không thể kiểm soát được nước mắt, tuy rằng cậu cảm thấy có hơi mất mặt một chút nhưng vẫn chớp chớp mắt, vội vàng muốn xoay chuyển: “Tôi muốn quay phim với anh.”

Nhan Kha càng nghĩ càng cảm thấy chính là lí do này. Vì làm sao cậu biết được Hiên Viên Thần đang ở chõ nào. Hơn nữa nếu bây giờ rời khỏi Hiên Dạ Tầm thì điểm số của cậu chắc chắn là sẽ bị rớt xuống ngay lập tức.

Hiên Dạ Tầm lại bị nước mắt đột nhiên chảy ra của Nhan Kha làm cho hoàn toàn luống cuống.

Cậu con trai nhân loại mảnh khảnh này có một đôi mắt đẹp lạ thường. Đuôi mắt lúc này đỏ lên, từng giọt nước mắt lần lượt rơi xuống giống như những hạt chân châu, càng làm ra vẻ yếu đuối đáng thương hơn, kết hợp với lời nói của cậu, không một tiếng động mà lại toát lên vài phần uỷ khuất trong đó cùng với… sự luyến tiếc không nỡ, giống như là cậu đã bị Hiên Dạ Tầm cô phụ vậy.

Hiên Dạ Tầm chỉ cảm thấy trái tim như bị siết chặt, lần đầu tiên trong cuộc đời cảm nhận được cái cảm giác chân tay luống cuống: “Thế thì quay… quay với cậu.”

Lúc này Nhan Kha mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ một hồi, ngẩng đầu lên với khuôn mặt nhỏ vẫn còn ướt, đang rơi tí tách những giọt nước mắt nói: “Anh diễn nhân vật gì thế?”

“Tôi muốn diễn nhân vật ở bên cạnh anh.”

Vẻ mặt của Hiên Dạ Tầm không đổi nhưng ngực lại phập phồng, đến cả hô hấp cũng không ổn định được: “tỷ lệ xuất hiện trong ống kính của tôi không cao, nếu thế thì cậu sẽ không nhận được bất kì sự chú ý gì.”

Đây là lời nói thật, hắn không giống với Hiên Viên Thần, đóng phim cũng chỉ là một nhân vật qua đường.

Nhưng Nhan Kha nói lại ngay lập tức: “Không sao hết.”

Mắt đen của tiểu nhân loại sáng ngời, cả người nhỏ nhắn ngửa đầu lên nhìn hắn, giọng điệu vô cùng chân thành và tha thiết nói: “Chỉ là tôi muốn kể cả khi quay phim cũng có thể ở bên cạnh anh là được rồi.”

Lời này của Nhan Kha có lực sát thương quá lớn, toàn bộ yêu quái đều mở to hai mắt ra nhìn, âm thầm hít một hơi. Hiên Dạ Tầm càng không phải nói, hắn trực tiếp hoàn toàn nói không ra lời.

Các yêu quái làm gì đã bao giờ gặp qua hình ảnh thần quân như vậy, nhưng lại hoàn toàn không dám lên tiếng, lo sợ bản thân sẽ nghe được cái gì không nên nghe, nhìn thấy chuyện gì không nên nhìn!

“Ôi trời đất ơi, streamer này cũng quá là đỉnh rồi.”

“Như thế này thì ai mà chịu nổi huhuhu.”

“Vợ ơi!!!”

“Không thể à?” Nhan Kha nhìn Hiên Dạ Tầm- người vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cậu nhưng lại không nói lời nào, còn nhỏ giọng bảo đảm: “Tôi sẽ cố gắng diễn mà.”

Yết hầu Hiên Dạ Tầm lăn lăn, có chút không được tự nhiên mà quay đầu đi, chỉ nói: “có thể… đều có thể.”

Nhan Kha nhìn thấy điểm số lại bay lên được một chút, lúc này mới yên tâm hơn, lộ ra vẻ mặt tươi cười.