Quyển 1 - Chương 1.4

Nghe được tiếng cười của người đàn ông, Ôn Lộ thẹn quá thành giận, lập tức siết chặt mông, tức giận nói: "Có vào không đây, không thì em đi đó."

Hách Ân đè cái của Ôn Lộ xuống. Qυყ đầυ vừa to vừa căng cứng chen vào lỗ nhỏ của Ôn Lộ.

Một cái tát rơi xuống cái mông trắng hồng, để lại dấu năm ngón tay rõ ràng.

Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Ôn Lộ: “Muốn chạy đi đâu, ngoan ngoãn ăn dươиɠ ѵậŧ đi."

"Cái lỗ bị chơi đùa sắp hỏng cả rồi, em muốn để người khác nhìn thấy nó à?"

Những lời thô lỗ và dâʍ đãиɠ phát ra đôi môi của người đàn ông mang theo sự quyến rũ không thể giải thích được.

Ôn Lộ có hơi nứиɠ rồi, nhưng dươиɠ ѵậŧ người đàn ông lại đứng im bất động sau khi tiến vào bên trong cậu.

Cậu lắc mông: "Nhanh lên!"

"Vừa dâʍ đãиɠ vừa tham lam." Hách Ân lắc đầu như thể rất bất lực, nhưng hai tay lại nắm lấy vòng eo thon gọn của Ôn Lộ, đẩy dươиɠ ѵậŧ vào rồi nhanh chóng rút ra.

Ngay cả cái bàn cũng rung chuyển theo động tác của hai người.

Nhanh... nhanh quá!

Ôn Lộ ngơ ngác há miệng, nước bọt chảy xuống. Thân trên của cậu nằm hoàn toàn trên bàn, núʍ ѵú hồng hào chuyển sang màu đỏ tươi nóng bỏng.

Ôn Lộ muốn người đàn ông này dịu dàng hơn, nhưng thứ phát ra từ miệng cậu chỉ là những tiếng rêи ɾỉ ngắt quãng.

"Ưʍ...a ... aaa!"

Ôn Lộ ngã gục trên bàn, eo bị người đàn ông nâng lên. Lỗ nhỏ nuốt lấy dươиɠ ѵậŧ, thậm chí còn nuốt vào một nửa tinh hoàn của Hách Ân.

Tiếng bạch bạch bạch kéo dài một lúc lâu mới chậm lại.

Ôn Lộ đứng dậy, trong miệng cậu chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙. Qυầи ɭóŧ của cậu bị Hách Ân nhét vào lỗ nhỏ, chỉ cần cử động thôi cũng mang đến cảm giác tê dại.

Hai chân cậu run rẩy, khóe mắt đỏ bừng. Trên môi Ôn Lộ có vết răng mờ mờ, chưa kể trên người còn có nhiều dấu vết rõ ràng.

Nhìn thoáng qua cũng biết rằng cậu vừa mới quan hệ, đến mức chỉ cần chạm vào thôi cũng sẽ chảy nước

Hách Ân rất hài lòng với tác phẩm của mình, nhưng ánh mắt lại tối sầm khi thấy Ôn Lộ mặc quần áo, che giấu mọi dấu vết.

Vừa mới bị y chơi mà còn muốn đi tìm người khác à?

Thật không nghe lời gì cả.

Ôn Lộ chỉnh lại tóc, cổ áo và mặt mày rồi mới nói: "Thượng tướng Hách, kỳ thi lần này thầy không được đánh rớt em đâu đấy."

"Ừm."

Nhận được phản hồi, Ôn Lộ thở phào nhẹ nhõm bước ra ngoài, lại không chú ý tới vạt áo mình có vết bẩn trắng đã sắp khô.

Đến khi bóng lưng của Ôn Lộ khuất dạng, Hách Ân mới thu hồi tầm mắt. Y sửa sang lại quần áo rồi đứng dậy. Hách Ân rất tò mò không biết người được cậu xem trọng là ai.

Vì đó là thứ nằm ngoài tầm với, Hách Ân chỉ có thể mơ ước mà thôi.