Quyển 1 - Chương 1.3

"Hách đô đốc, em sai rồi." Ôn Lộ cúi đầu, ngoan ngoãn thừa nhận sai lầm. Lần trước tới đây cậu đã phải chịu khổ rất nhiều. Cái thứ đồ chơi của tên này vừa lớn vừa đáng sợ.

Hách Ân không nói gì, chỉ khẽ siết chặt ngón trỏ và suy nghĩ.

Ôn Lộ cúi đầu càng thấp hơn.

“Đừng ép tôi phải qua đó.”

Giọng Hách Ân rất hờ hững nhưng Ôn Lộ lại thấy kinh hãi.

Cậu chậm rãi di chuyển đến giữa hai chân người đàn ông, lấy vật vừa khổng lồ vừa dài ra. Thứ đó mang theo mùi tanh thoang thoảng, va vào má Ôn Lộ.

Lần sau cậu không được phân tâm trong lớp nữa, cái giá phải trả cao quá.

Ôn Lộ cố gắng há miệng rộng nhất có thể, nhưng vẫn không ngậm hết bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của người đàn ông.

Hách Ân có chút bất mãn, đẩy eo về phía trước hai lần, khiến nước mắt Ôn Lộ trào ra.

Đầu lưỡi của Ôn Lộ cố gắng đẩy thứ đó ra ngoài, không ngờ lại chạm vào lỗ tiểu khiến Hách Ân vô thức ôm lấy gáy cậu.

Giọng y khàn khàn: “Ngoan ngoãn liếʍ đi, đừng đùa nữa.”

Hách Ân không thể chịu thêm bất kì sự trêu chọc nào nữa.

Ôn Lộ suýt chút nữa trợn tròn mắt, sắp nôn ra ngoài.

"Ưm ưm!"

"Còn làm nũng nữa à, cho em hết."

Nghe tiếng Ôn Lộ rêи ɾỉ, người đàn ông điên cuồng di chuyển dươиɠ ѵậŧ trong cái miệng nhỏ xinh xắn, khiến cổ Ôn Lộ phồng lên.

“Miệng em mềm lắm, còn biết liếʍ nữa, tôi bắn hết vào trong cho em nhé.”

Người đàn ông nắm chặt gáy Ôn Lộ, phun hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào đó.

Hơn phân nửa tϊиɧ ɖϊ©h͙ đổ thẳng vào cổ họng khiến Ôn Lộ ho sặc sụa. Cậu nằm trên mặt đất, ho khan không ngừng, miệng dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c.

"Cởϊ qυầи áo ra."

Ôn Lộ lau miệng, cởi đồng phục ra, gấp gọn lại để bên cạnh.

Lát nữa cậu còn phải hộ tống nhân vật chính đi làm, không có thời gian để mua quần áo mới.

Đèn trong văn phòng sáng rực nhưng không chói lóa bằng nước da trắng như tuyết của Ôn Lộ.

Màu đỏ và trắng khác biệt đến mức Hách Ân nhìn không chớp mắt.

Từ lần đầu tiên gặp Ôn Lộ, y đã biết mình nhất định phải có được cậu, càng nhanh càng tốt, không thể chờ đợi thêm.

Thế là Hách Ân lấy cớ Ôn Lộ lơ đãng trong lớp để chiếm đoạt đối phương. So với tưởng tượng của y, Ôn Lộ còn ngon hơn nhiều.

Đáng tiếc, có quá nhiều tên đạo tặc thèm muốn bảo vật, mà bên trong bảo vật này còn có nhiều thứ thú vị ẩn giấu.

Điều này khiến Hách Ân đặc biệt lo lắng, ngay cả tìиɧ ɖu͙© cũng mang hương vị trừng phạt.

Ôn Lộ cúi người xuống bàn, eo và hông tạo thành hình chữ S rất đẹp.

Lỗ thịt màu hồng ở giữa chân run lên, nuốt chửng ngón tay của người đàn ông và chảy ra một ít dịch ruột trong suốt.

Ôn Lộ đã cố gắng hết sức để khống chế sự nhạy cảm của cơ thể nhưng không thể, cậu vốn đã nhạy cảm rồi.