Chương 7

Vương Xuyên đứng dậy từ trên ghế, đi tới trước mặt cậu, trực tiếp đưa màn hình điện thoại về phía cậu để cậu tùy ý xem.

Lộ Đinh nhìn lướt qua, cậu chỉ nhớ chiếc băng đô màu xanh biển. Trong ảnh chụp chủ yếu có ba người, trong đó có một người đang đứng quay lưng về phía máy ảnh, đối diện với hai người trước mặt, từ quần áo đến thân hình, Lộ Đinh nhận ra người quay lưng về phía máy ảnh là mình.

“...” Lộ Đinh không biết nên nói cái gì vào lúc này.

Rõ ràng nói là người có túi đeo màu đen mà? Sao lại biến thành người tên Nghiêm Ngọc rồi?

Trần Diệc đi tới trước mặt cậu, cười hề hề nói: “Tôi nhớ rõ cậu nói với tôi là vẫn còn tình cảm sâu đậm với nam thần Mạnh cơ mà? Sao quay người một phát đã muốn lao vào vòng tay của Nghiêm Ngọc rồi?”

Nếu bây giờ Lộ Đinh nói mình nhận nhầm người thì thật là quá đáng.

“Tôi... tôi muốn hỏi cậu ấy vài điều về Mạnh Vân Trình nên mới đưa nước cho ấy mà.” Lộ Đinh miễn cưỡng nghĩ ra một cái cớ để đánh lừa được bọn người Trần Diệc.

“Bảo sao…” Lộ Đinh nghĩ. Đáng lẽ khi nước được đưa ra anh đã nên phản ứng mới đúng, Mạnh Vân Trình ghét cậu như vậy, làm sao có thể nhận nước từ cậu được chứ? Lộ Đinh cảm thấy hơi xấu hổ khi nhớ lại mình đã coi thường tính cách của Mạnh Vân Trình và mắt nhìn người của nguyên chủ vì sự việc này.

Bây giờ cậu đặc biệt nhớ tới hệ thống số 111, rất muốn hỏi nó phải làm gì bây giờ. Tuy nhiên, điều cậu không biết là mặc dù hệ thống số 111 không thể tùy ý nói chuyện với cậu nhưng nó có thể theo dõi những tình tiết trong nội dung cốt truyện cậu đang làm. Tất nhiên là khi nó nhìn thấy Lộ Đinh đưa nước cho Nghiêm Ngọc, hệ thống số 111 muốn sụp đổ luôn rồi.

Nhưng điều khiến số 111 cảm thấy kỳ lạ hơn là tại sao Mạnh Vân Trình lại không nhặt chiếc túi nhỏ màu đen lên? Rõ ràng trong cốt truyện thì anh ấy có nhặt lên mà, nhưng thực tế lại là Nghiêm Ngọc. Số 111 không hiểu nên đã viết báo cáo về sự thay đổi này và gửi lên tổng bộ.

Nhưng kết quả tổng bộ phản hồi lại là không có gì bất thường. Số 111 có chút lo lắng, nếu cứ tiếp tục như vậy, lỡ như nó còn phải nhận lỗi thì làm sao giờ?



Sự lo lắng của số 111 không kéo dài được lâu, bởi vì phần mềm nhắc nhở Mạnh Vân Trình cho Lộ Đinh đã nhanh chóng được phát minh thành công.

“Đây là chương trình tôi nhờ ông chủ của tổng bộ hỗ trợ biên soạn đó, sẽ không bao giờ có sai sót đâu!” Số 111 kiêu ngạo nói.

Lộ Đinh nghĩ thầm, hy vọng là vậy.

Sau khi cài đặt thành công chương trình, số 111 lại nói: “Bây giờ đã có chương trình rồi, tôi không thể lợi dụng sơ hở để nhắc nhở hay nói chuyện với anh được nữa.”

Lộ Đinh nghe câu này giống như còn mang thêm một ý nghĩa khác nữa nên hỏi: “Sao vậy?”

Số 111 nói: “Ai ya, là do hệ thống của chúng tôi phải phụ trách vài người khác. Một nhân viên kim bài như tôi phải tiếp quản ít nhất là trăm người, vậy nên… có khả năng tôi phải offline một khoảng thời gian, cũng chưa biết lúc nào tôi có thể trả lời nữa, còn phải đợi thông báo từ tổng bộ mới biết được.”

“Ồ.” Lộ Đinh đáp lời, hỏi: “Thế còn cốt truyện thì sao…”

Số 111 nói: “À cái đó hả, trình tự nhắc nhở đã được lựa lại, vậy nên anh trai nhỏ không cần phải lo sẽ bỏ lỡ cốt truyện đâu nha!”

Nghiêm trọng như vậy sao? Lộ Đinh nhướng mày, tò mò hỏi: “Sao cậu không nói cho tôi biết có chuyện này nữa?”

“Ặc…” Cơ sở dữ liệu của số 111 có hơi hỗn loạn, nhất thời không nghĩ được phải trả lời vấn đề này như thế nào. Suy cho cùng, lệnh điều chuyển tạm thời đột ngột được đưa ra từ tổng bộ chính, nó cũng không biết tại sao họ lại muốn nó đi chăm sóc thêm các thế giới khác.

Lộ Đinh thấy nó có lý do khó nói nên cũng không cố hỏi thêm nữa.



Số 111 hoàn toàn biến mất trong hai ba ngày sau đó, cũng không thấy nhiệm vụ cốt truyện nào được đưa ra, điều này khiến Lộ Đinh hơi hoảng hốt, như thể cậu đã hoàn thành sứ mệnh của mình và có thể sống thoải mái vô tư với cơ thể không bị đau ốm bệnh tật này.

Ngay khi Lộ Đinh đang đắm chìm trong cuộc sống đại học lành mạnh thì một âm thanh nhắc nhở nhiệm vụ cốt truyện đột ngột vang lên trong đầu cậu, làm cậu đang ở trên giường thì bị dọa đến tỉnh cả ngủ.

Một giọng nói còn bình tĩnh hơn cả âm thanh điện tử của số 111 nói: “Là một người có đủ tố chất để trở thành kẻ simp chính hiệu, tất nhiên anh sẽ không thể bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để có thể được ở chung với người mình thích. Nhiệm vụ cốt truyện: Chiếm một chỗ ngồi. Vào ngày mai lúc phát biểu khai mạc, nhân vật làm mưa làm gió Mạnh Vân Trình sẽ ngồi chói loá ở vị trí hàng đầu tiên, còn anh là một người sống nội tâm, đương nhiên phải chen lấn qua đám người anh em tốt của anh, chiếm một chỗ ngồi ở bên cạnh anh. Vui lòng yêu cầu anh chín giờ sáng ngày hôm nay có mặt ở lễ khai mạc phía đông. P/S: Chương trình sẽ tự động nhắc nhở khi anh đã đến được địa điểm nhiệm vụ, xin đừng bỏ lỡ!”

Lộ Đinh giơ tay xoa trán với vẻ mặt khó chịu vì bị đánh thức, sau khi tịnh tâm lại mấy giây, cậu cầm điện thoại ở bên gối lên rồi nhìn thời gian, đã gần tám giờ rồi.