Chương 5

Cậu nhìn về phía Trần Diệc vẫn đang đợi câu trả lời của mình, trong lòng vẫn len lỏi một ít hy vọng hỏi: “Khi nào thì đi? Chơi đến mấy giờ mới về?”

Trần Diệc nhìn thời gian, bây giờ là ba giờ rưỡi chiều.

“Chúng ta đến nơi thì chắc phải khoảng bốn giờ, một số anh em buổi tối có hẹn rồi nên chỉ có thể chơi đến năm sáu giờ thôi.”

“…” Lộ Đinh hít sâu một hơi, miễn cưỡng bỏ lại thứ mình yêu thích: “Ôi… xin lỗi, không dời lịch được rồi.”

Trần Diệc nghe vậy, thuận miệng hỏi: “Cậu có việc bận trước rồi à?”

Lộ Đinh mím môi, gật đầu.

Đã như vậy thì Trần Diệc cũng không bắt ép nữa.

Sau khi nhìn Trần Diệc rời đi, Lộ Đinh cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.



Đại học B sở hữu hơn chục sân bóng rổ ở trong nhà và ngoài trời.

Trong đó, sân bóng đông đúc và sôi động nhất là sân bóng rổ cạnh sân chơi phía Đông, toà nhà ký túc xá nơi bọn người Mạnh Vân Trình ở gần đây nhất nên sân bóng rổ là nơi họ đến thường xuyên nhất.

Chẳng qua hôm nay là ngày khai giảng nên sân chơi phía Đông cũng không có nhiều người lắm.

Tuy nhiên chỉ vài phút sau khi bọn người Mạnh Vân Trình chơi bóng với nhau, có thể thấy rõ số lượng người xung quanh đang dần tăng lên.

Một cậu học nam trong đội liếc nhìn hàng học sinh nữ đang giơ điện thoại chụp ảnh ở bên sân, cười nói: “Sân phía Đông có thể sôi nổi như vậy, một nửa công lao đều là nhờ anh Mạnh của tôi đấy.”

Mạnh Vân Trình liếc nhìn anh ta một cái, phớt lờ đi lời nhận xét vừa rồi. Chỉ là khi ánh mắt anh lướt qua nhóm học sinh nữ thì bỗng nhiên bắt gặp được một gương mặt quen thuộc. Anh sững sờ đến nỗi không bắt được, quả bóng lập tức đập trúng vào ngực anh.

Ngay tức khắc, một vết bóng in lại trên chiếc áo phông trắng. Các cầu thủ trên sân đều sững sờ, cậu bạn thân vừa chuyền bóng cũng ngạc nhiên, anh ấy bước đến gần anh rồi nhặt quả bóng lên: “Sao thế?”

Những người khác cũng đi tới, trên mặt đều lộ ra vẻ khó hiểu. Một nhóm người cũng nhìn sang theo tầm mắt của anh, nhưng không phát hiện được điều gì bất thường.

Mạnh Vân Trình không trả lời, vẫn nhìn chằm chằm về phía đó.

Các cô gái đều cho rằng người anh đang nhìn là mình, bắt đầu chỉnh soạn lại đầu tóc và quần áo, sợ để lại ấn tượng xấu trong mắt Mạnh Vân Trình.

Nhưng người mà Mạnh Vân Trình thực sự đang nhìn lại đang suy nghĩ với một dấu chấm hỏi cực to ở trên đầu: “Sao lại không chơi nữa rồi?”

Lộ Đinh núp sau một đám học sinh nữ, khuôn mặt xinh đẹp bị che khuất. Cậu lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, tự hỏi mới chỉ chơi chưa đến nửa tiếng đã dừng rồi sao?

Ngay lúc Lộ Đinh đang do dự có nên đi đưa nước hay không thì Mạnh Vân Trình đã thu tầm mắt lại, mọi người trên sân bắt đầu chơi tiếp.

Cứ đứng mãi như vậy cũng thấy hơi mệt mỏi, Lộ Đinh nhìn điện thoại, mới qua được một giờ, thấy người xung quanh ngày càng nhiều, trong đó có rất nhiều cậu học sinh, cậu lập tức rời khỏi đám người, tìm một chỗ để ngồi xuống.

Tuy vẫn không biết Mạnh Vân Trình là ai, nhưng xem ra những người trên sân đều chơi rất tốt. Lộ Đinh không biết chơi bóng nhưng toàn thời gian cậu đều ngồi xem người khác chơi, cho nên cậu vẫn hiểu được.

Cậu đang xem hăng say thì trong đám người đột nhiên phát ra một tiếng hét đầy kinh ngạc.

Là một cậu học sinh mới ghi bàn, động tác đánh bóng vào rổ rất ngầu. Lộ Đinh cảm thấy cảnh tượng này có hơi quen quen, nhìn chằm chằm thiếu niên đó một lúc… Cậu chợt nhận ra, đây không phải là khung cảnh giống như trong bức ảnh kia sao?!

Trên ảnh chụp còn có một cậu học sinh nam đang đánh bóng vào rổ, chẳng lẽ là người này sao? Lộ Đinh lại nheo mắt, nhìn chằm chằm vào thiếu niên kia, hy vọng có thể nhận ra anh ta là ai. Đáng tiếc cậu bị mắc chứng mù mặt, không thể nhìn ra.

Chẳng qua nếu đúng là vậy thì người có thể bị Lộ Định Chụp lại và giấu vào quyển vở, chắc hẳn cũng là Mạnh Vân Trình luôn phải không?



Khi mọi người trên sân cũng đã nghỉ ngơi, Lộ Đinh nhìn chằm chằm vào chiếc túi đeo chéo màu đen được vứt tùy ý ở trên ghế.

Trên sân có một nhóm người chậm rãi từ bên kia đi tới, cuối cùng có một bạn nam đeo băng đô màu xanh biển nhặt chiếc túi lên.

Lộ Đinh đột nhiên đứng dậy từ dưới đất, phủi đất ở trên mông rồi cầm chai nước có ga được mua với giá năm tệ đi tới.

Có rất nhiều người muốn đưa nước, nhưng bởi vì đã bị Mạnh Vân Trình từ chối không ít lần nên cũng không còn nhiều người can đảm tiến lên đưa nước nữa, dù sao bọn họ đều muốn giữ thể diện.

Thế là Lộ Đinh ở trước mắt bao nhiêu người, đi từng bước từng bước rồi đến gần chỗ nhóm Mạnh Vân Trình.

Mạnh Vân Trình liếc nhìn cậu một cái. Thấy Lộ Đinh đi tới hướng này, anh mới nhớ ra rõ ràng buổi chiều hôm đó đối phương không nhận ra mình, sao bây giờ lại đến đưa nước?

Mà mấy người phía sau, bao gồm cả cậu bạn thân của anh cũng đều nhận ra Lộ Đinh đang đi tới. Ngoại trừ cậu bạn thân kia, vẻ mặt của những người khác đều lộ ra biểu tình hóng trò cười.

Nhìn Lộ Đinh với biểu cảm vui vẻ.

Mạnh Vân Trình cũng vắt óc nghĩ xem làm cách nào để từ chối, đúng lúc anh đang sầu não thì khi cậu chuẩn bị đi tới trước mặt anh, Lộ Đinh đột nhiên đổi hướng.