Chương 4

Mạnh Vân Trình không trả lời, chỉ nhìn anh ta như kẻ ngốc, cậu bạn cũng biết câu hỏi vừa rồi của mình có phần ngớ ngẩn, xấu hổ sờ mũi.

“Vậy cậu ta là…” Cậu bạn không hiểu: “Chẳng lẽ là do cậu đang đội mũi nên cậu ta mới không nhận ra?”

Mạnh Vân Trình vẫn không lên tiếng. Anh đang nhớ tới tình huống ở nửa học kỳ trước, dù bản thân đã trang bị đầy đủ mũ và khẩu trang nhưng khi đi siêu thị vẫn bị nhận ra.

Cậu bạn chép miệng, vẫn đang suy nghĩ: “Thế này là sao nhỉ?”

Mạnh Vân Trình trợn mắt nói: “Đây không phải là chuyện tốt sao? Chỉ cần cậu ta không quấy rầy tôi thì cậu ta có lý do gì cũng không quan trọng.”

Cậu bạn khi nghe xong cũng không rối rắm suy nghĩ về chuyện này nữa.



Về phần Lộ Đinh, cậu còn đang u sầu không biết phải giải thích thế nào cho Trần Diệc hiểu, tại sao một kẻ simp chính hiệu như cậu lại không nhận ra đối tượng mà cậu đang theo đuổi.

“Ờm…”

“Là do anh ấy đang đội mũ, tôi không để ý nên không nhận ra ấy mà.”

Trần Diệc nửa tin nửa ngờ gật đầu, hỏi: “Vậy cậu đã biết người ta là Mạnh Vân Trình rồi mà tại sao không đuổi theo?”

Lộ Đinh hỏi lại theo bản năng: “Tại sao tôi phải đuổi theo?”

“Không phải mấy kẻ simp như cậu đều như vậy sao?” Trần Diệc nói: “Có cơ hội là lập tức vồ lấy.”

Nội tâm Lộ Đinh: “Tôi đã bao giờ simp ai đâu mà biết.”

Nhưng ngoài miệng lại bậy bạ nói: “Đấy là simp cấp thấp, tôi là loại simp cấp bậc cao, chỉ khi nào cần thiết tôi mới simp anh ấy.”

Trần Diệc bị cậu dọa cho sững sờ, mãi vẫn không tiếp thu được lời nói kia, Lộ Đinh sợ cậu ấy hỏi nhiều nên vội vàng đổi chủ đề.



Sau khi trở về ký túc xá, hai người bạn cùng phòng còn lại cũng đã đến. Lộ Đinh lại vắt óc ôn lại chuyện cũ cùng hai người bạn này, một lúc sau mới quay người đi dọn giường của mình.

Toà ký túc xá của đại học B được chia thành hai loại là phòng sau người và phòng bốn người, việc mình có thể được phân đến phòng nào còn phải tùy thuộc vào sự may mắn của người đó, phòng ngủ cho bốn người sẽ tốt hơn nên giá cũng sẽ cao hơn với phòng sáu người.

Lộ Đinh nhìn quyển sách ở trên bàn, phát hiện chuyên ngành mà nguyên chủ chọn cũng giống với chuyên ngành của cậu, đó là quản trị kinh doanh.

“Hả?” Lộ Đinh nhìn chằm chằm vào quyển vở bên cạnh cuốn sách《 KINH TẾ HỌC QUẢN LÝ 》, vài giây sau mới đưa tay lấy xuống.

Quyển vở rất mỏng, còn không dày bằng ⅓ cuốn 《 KINH TẾ HỌC QUẢN LÝ 》, nó được kẹp giữa một chồng sách, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thể phát hiện ra.

Bìa vở có màu trắng, không thấy viết chữ gì trên đó. Chắc hẳn chỉ là một quyển vở bình thường, Lộ Đinh đoán vậy rồi sau đó định đặt lại chỗ cũ thì bỗng một bức ảnh kẹp trong quyển vở rơi ra.

Lộ Đinh cầm bức ảnh lên nhìn, nhưng không nhận ra người trong ảnh là ai. Cậu mở ra trang đầu của quyển vở, đang định kẹp bức ảnh vào lại thì thấy một dòng chữ được viết ở giữa trang.

“Tôi muốn trốn thoát.”

Đây là do ai viết? Là nguyên chủ sao? Lộ Đinh nhớ tới lời trước đó mà hệ thống số 111 đã nói, ý thức của thân thể này đã bí mật chạy mất, chắc hẳn lời này là do nguyên chủ viết ra.

Lộ Đinh đang ngơ ngác nhìn dòng chữ này, đột nhiên bị ai đó vỗ nhẹ vào lưng.

“!” Lộ Đinh quay đầu lại thì thấy đó là Trần Diệc cùng mái tóc đỏ của cậu ấy.

Trần Diệc thấy cậu bị giật mình thì hỏi: “Sao vậy?”

“…” Nội tâm Lộ Đinh muốn nói tôi còn đang muốn hỏi cậu đấy.

“Không có gì, làm sao vậy?“

“Ồ.” Trần Diệc hỏi: “Tối nay cậu muốn đi chơi bóng không?”

Chơi bóng? Hai mắt Lộ Đinh sáng lên.

Khi còn ở thế giới ban đầu, cậu chưa từng được chạm vào bóng rổ vì bệnh tim bẩm sinh của mình. Mỗi khi nhìn thấy các chàng trai chạy khắp sân, trên người toát đầy mồ hôi, Lộ Đinh không khỏi thầm ghen tị.

Nhưng mà bây giờ cậu đã không còn mắc bệnh tim kia nữa, cậu có thể chạy nhảy hoặc tập những động tác vận động mạnh mà cậu muốn.

Lộ Đinh định mở miệng đồng ý, nhưng vào đúng lúc này, trong đầu cậu đột nhiên phát ra một tiếng đinh đoong….

Giọng nói của hệ thống số 111 đột nhiên vang lên: “Là một người có đủ tố chất để trở thành kẻ simp chính hiệu, đương nhiên sau khi người anh thích chơi bóng xong, cần phải có một chai nước tăng lực mát lạnh sảng khoái để giải khát và bổ sung năng lượng. Nhiệm vụ cốt truyện: Đưa nước. Vui lòng yêu cầu anh Lộ ở lại sân chơi phía đông từ bốn giờ chiều đến sáu giờ tối để xem Mạnh Vân Trình chơi bóng và đưa nước uống sau khi anh ấy chơi xong, đồ uống là ngẫu nhiên và chi phí cũng là do anh Lộ tự trả. Lời nhắc nhở ấm áp: Theo diễn biến cốt truyện, sau khi Mạnh Vân Trình chơi bóng xong, anh ấy sẽ lấy chiếc túi đeo chéo màu đen của mình, trên túi có treo một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, anh Lộ đừng nhận nhầm nhé.”

Nói xong, hệ thống số 111 lại biến mất.

Lộ Đinh: “…”