Chương 3

Chạng vạng.

Trong khu chung cư.

Sau khi biết nhân vật mà mình sắp phải sắm vai là một kẻ simp chính hiệu, Lộ Đinh không thể bình tĩnh được nữa.

Lộ Đinh ngồi trên bệ đá ở dưới khu chung cư, phát ra tiếng thở dài thứ 1001 trong ngày.

Số 111 bị cậu thở dài đến mức các linh kiện suýt chút nữa là đã vỡ thành từng mảnh: “Không thể quay lại được đâu! Khế ước đã được phê duyệt, không thể đổi ý được nha!”

Lộ Đinh hừ lạnh một tiếng, cậu không trả lời. Đúng lúc này, phía sau đột nhiên có người tới vỗ vai cậu. Cậu giật mình quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên xa lạ.

Người phụ nữ trung niên mỉm cười nhìn cậu, còn cậu đang ngây ngốc không hiểu chuyện gì.

“?” Ai đây.

Số 111 kịp thời nhắc nhở: “Đây là mẹ của anh, bà Lý Mỹ Linh, tôi nhớ rõ trong hồ sơ có ảnh chụp mà.”

Lộ Đinh cau mày, trong đầu có mấy vấn đề muốn hỏi số 111 nhưng trong tình huống hiện tại, cậu chỉ có thể dùng toàn lực đối phó với người mẹ này trước.

“Mẹ.” Cách xưng hô này còn khá xa lạ với Lộ Đinh, vừa gọi cậu đã lập tức cảm thấy có hơi không thoải mái.

Lý Mỹ Linh vẫn mỉm cười, không cảm thấy Lộ Đinh dừng lại vài giây có điều gì không ổn, bà đưa tay sờ lêи đỉиɦ đầu con trai rồi dịu dàng hỏi: “Con ngồi đây làm gì?”

Lộ Đinh không biết nên nói gì: “Giải sầu thôi ạ.”

Lý Mỹ Linh bị cậu chọc cười, bà hỏi: “Sao vậy, ngày mai khai giảng nên con không vui à?”

Lộ Đinh làm bộ giả vờ như bị bà đoán trúng tim đen, cậu không trả lời.

Lý Mỹ Linh cũng không nói về chuyện này nữa mà chỉ dỗ dành: “Được rồi, đừng khó chịu. Về nhà thôi, mẹ sẽ làm hoành thánh cho con.”

Tầm mắt Lộ Đinh nhìn thoáng qua phía dưới, lúc này mới thấy Lý Mỹ Linh vẫn đang xách đồ ăn trên tay. Chắc là mua lúc tiện đường đi làm về, cậu còn chưa từng được ăn bánh sủi cảo do người nhà làm.

“Bé cưng?” Lý Mỹ Linh gọi một tiếng.

Lộ Đinh vô thức đáp vâng, sau đó mới phản ứng lại bà đang nói cái gì.

“Bé cưng” là ai?

Số 111 lại lần nữa nhắc nhở: “Là biệt danh của anh!”

Lô Đinh: “…”

“Sao lại thất thần rồi, con đang nghĩ gì vậy?” Lý Mỹ Linh nắm lấy cánh tay của cậu rồi nói: “Chúng ta về nhà thôi.”

Lộ Đinh đứng dậy, cứ ngơ ngác bị kéo về nhà như vậy.

Không lâu sau, cha của nguyên chủ cũng trở về, khi nhìn thấy Lộ Đinh ông cũng gọi một tiếng “bé cưng”.

Lộ Đinh đáp lại, sau đó cậu nhìn gương mặt của ông trong vài giây, cuối cùng cũng kết luận được suy nghĩ trong lòng mình.



Vào ban đêm.

Trong phòng ngủ.

Sau khi nghe Lộ Đinh nói xong, số 111 gần như muốn ngừng chạy toàn bộ chương trình.

“Chứng mù mặt?!”



Mạnh Vân Trình.

Tuy chỉ mới là sinh viên năm hai nhưng đã là một nhân vật nổi tiếng ở trong trường, một là do anh đẹp trai và có dáng người rất chuẩn, hai là nghe nói anh xuất thân từ gia đình giàu có và tiền bạc đầy đủ. Một người như vậy đương nhiên sẽ được rất nhiều người yêu thích, không phân biệt trai gái. Vậy nên lúc Lộ Đinh đột nhiên gửi thư tình cho anh, Mạnh Vân Trình cũng không quá ngạc nhiên.

Chỉ cần từ chối một cách lịch sự rồi quên người này luôn như bình thường.

Nhưng chẳng bao lâu sau, chuyện xảy ra tiếp theo khiến Mạnh Vân Trình chợt nhận ra rằng người này khác với những người khác theo đuổi anh.

Mặc dù đã bị Mạnh Vân Trình kiên quyết từ chối nhiều lần nhưng cậu học sinh nam này vẫn cứ tiếp cận anh.

Bình luận hot của bạn cùng phòng là: “Giống như chú chuột đen nhỏ u ám không nỡ bị rũ bỏ vậy.”

Bởi vì cậu luôn cụp mắt không dám nhìn anh, giọng nói lúc nói chuyện cũng rất nhỏ.

Mạnh Vân Trình thật sự rất sầu não, sau khi trải qua nửa học kỳ đau khổ như vậy, thứ chào đón anh là kỳ nghỉ hè. Trong khoảng thời gian rảnh rỗi của kỳ nghỉ, Mạnh Vân Trình đã quên mất mình có một cái đuôi phiền phức ở trường học.

Nhưng khi đang đi trên đường về ký túc xá cùng cậu bạn, anh lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó.

“…” Mạnh Vân Trình u sầu nhíu mày.

Cậu bạn bên cạnh ngạc nhiên, không biết sao đang đi thì đột nhiên anh lại dừng lại bèn hỏi: “Sao vậy?”

Vừa nói anh ta vừa nhìn theo hướng tầm mắt của anh, lúc đầu khi nhìn thấy bóng dáng kia, cậu bạn cũng không nhận ra đó là ai, sau một hồi suy nghĩ thì anh ta mới nhớ ra.

“Vãi thật, đó không phải là “Ai” sao?” Giọng điệu của anh ta hoàn toàn khác xa với giọng điệu của Trần Diệc khi nhắc đến “Ai”, bởi vì trong giọng nói của anh ta tràn đầy sự chán ghét.

Mạnh Vân Trình thở dài nói: “Chúng ta đi đường khác đi.”

“Tại sao?” Người bạn đó không phục: “Cậu tránh làm gì? Người phải nhường đường là cậu ta mới đúng! Đi thôi, chỉ cần vượt qua bọn họ là được.”

Mạnh Vân Trình không lay chuyển được anh ta, chỉ có thể bị anh ta nửa kéo nửa túm đi qua. Cậu bạn của anh còn cố tình bước chậm lại, khi đi ngang qua, tình cờ nghe được đoạn hội thoại về tình yêu sâu đậm của cậu, nghe rõ từng từ một.

Cậu bạn trừng mắt, nhỏ giọng nói thầm một câu: “Qua một kỳ nghỉ hè rồi mà cái tính xấu của cậu nhóc này vẫn không thay đổi gì cả.”

Mạnh Vân Trình cau mày, điên cuồng suy nghĩ xem phải đối phó với cậu như thế nào. Ai ngờ, khi đang suy nghĩ thì anh và cậu bạn kia đã đi thẳng về phía trước.

Mà lúc này cũng không có bất kỳ ai gọi tên anh.

“…” Trên mặt cậu bạn đầy dấu chấm hỏi, quay đầu nhìn Mạnh Vân Trình từ đầu đến chân: “Cậu đi phẫu thuật thẩm mỹ à?”