Lộ Đinh nhìn thoáng qua đám người Trần Diệc đã bắt đầu uống, lắc đầu nói: "Tôi ngồi xem là được rồi.”
“Cậu tên gì, trước kia chưa từng gặp.”
“Lộ Đinh.” Lộ Đinh xoa xoa ngón tay, lễ phép hỏi lại: “Còn cậu?”
“Tiêu Trường Cẩm.” Cậu ta cười cười rồi bổ sung: “Tôi là bạn trai của Vân Trình.”
“Đã gặp được người, khi nào cậu đến?” Nghiêm Ngọc ở ngoài phòng gọi điện thoại cho nhân vật chính của buổi sinh nhật.
Bên kia điện thoại Mạnh Vân Trình nhìn một khung cảnh ngoài cửa sổ xe không ngừng di chuyển về phía sau, sau đó giơ tay lên nhìn thời gian trả lời: "Chắc khoảng tầm mười phút, làm sao vậy?"
"Không có gì..." Nói là nói như vậy, nhưng Nghiêm Ngọc vừa nghĩ tới những lời Hoàng Húc nói với anh ấy mấy ngày hôm trước, lại nghĩ đến hành động của người trong điện thoại vừa rồi cố ý bảo anh đi đón người, lại cảm thấy có vài lời nên hỏi rõ ràng.
“Hỏi cậu chút chuyện.” Nhân lúc Mạnh Vân Trình còn chưa kịp cúp điện thoại, Nghiêm Ngọc thẳng thắn nói: “Tôi nghe A Húc nói, hình như gần đây cậu không ổn lắm.”
Mạnh Vân Trình sững sờ: “Tôi? Sao lại không ổn?”
Nghiêm Ngọc im lặng vài giây để sắp xếp lại ngôn ngữ rồi nói: "Lúc A Húc nói với tôi, cậu ấy có hơi kích động, nói lung tung một lúc lâu cũng không rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì nhưng tôi hiểu ý của cậu ấy.”
“Cậu ấy cảm thấy cậu có hứng thú với Lộ Đinh.”
Lần này đổi thành đầu dây bên kia không có âm thanh.
Ngay khi Nghiêm Ngọc cảm thấy thời gian im lặng này có hơi lâu, đang định gọi người đối diện một tiếng, điện thoại vang lên tiếng ‘bíp’ bị cúp máy.
“...” Lần này Mạnh Vân Trình không cần trả lời thì anh ấy cũng biết đáp án.
Chỉ là nhìn Mạnh Vân Trình như vậy nhưng có lẽ là được anh ấy nhắc nhở mới nhận ra được, quả thật Lộ Đinh cũng có chút bản lĩnh, không nghĩ rằng sau kỳ nghỉ, cậu thay đổi thủ đoạn lại khiến cho Vân Trình chú ý.
Nghiêm Ngọc cất di động, xoay người mở cửa phòng bao. Dưới ánh đèn đủ mọi màu sắc, anh ấy liếc mắt một cái đã thấy được Lộ Đinh ngồi ở trong góc, Tiêu Trường Cẩm đang ngồi bên cạnh cậu.
Không biết Tiêu Trường Cẩm nói gì với người nọ, tóm lại Nghiêm Ngọc thấy vẻ mặt xấu hổ trên mặt Lộ Đinh.
Nghiêm Ngọc luôn lười xen vào trường hợp có Tiêu Trường Cẩm, nhưng nghĩ đến thái độ của Mạnh Vân Trình đối với Lộ Đinh bây giờ không giống nhau, sau này nói không chừng hai người thật sự sẽ ở bên nhau nên anh chỉ có thể xoay mũi chân đi về phía góc.
…
Sau khi Lộ Đinh nghe Tiêu Trường Cẩm tự giới thiệu mình là bạn trai của Mạnh Vân Trình thì bắt đầu cảm thấy xấu hổ.
Tại sao không ai nói cho cậu biết Mạnh Vân Trình có bạn trai vậy, cũng chưa từng nghe nói… Lộ Đinh dừng lại lời phàn nàn trong lòng, bởi vì cậu đột nhiên nhớ tới hình như có một lần Lý Kỳ Ngọc có nhắc tới bạn trai scandal của Mạnh Vân Trình.
Chẳng lẽ... Chính là người trước mắt này à?
Lộ Đinh không nhớ rõ lúc ấy Lý Kỳ Ngọc có nói tên của bạn trai scandal kia hay không, nhưng nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì có lẽ chính là Tiêu Trường Cẩm này.
Dù sao đợi lát nữa Mạnh Vân Trình cũng sẽ tới, nếu như quan hệ của cậu ta với Mạnh Vân Trình không đến mức đó thì chắc là cậu ta cũng không có lá gan tung tin đồn nhảm.
Nếu sự thật là vậy... Lộ Đinh nghĩ đến hành vi chó liếʍ của mình đối với Mạnh Vân Trình, chắc là tất cả đều đã lọt vào tai người này, bảo sao cậu ta chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết cậu.
Vẻ xấu hổ trên mặt Lộ Đinh càng lúc càng rõ ràng.
Mà Tiêu Trường Cẩm ngồi đối diện hình như cũng không nhận ra được điều này, tiếp tục nói: “Chắc là cậu không biết ta, dù sao tôi cũng không phải sinh viên đại học B. Nhưng tôi biết cậu, tôi nghe bọn A Húc nói cậu là bạn tốt của Vân Trình.”
“A…” Lộ Đinh chột dạ liếc mắt nhìn lung tung, trong đầu còn đang suy nghĩ rốt cuộc A Húc là ai, sao lại nói hươu nói vượn.
Ngay khi Lộ Đinh đang nghĩ mình có nên kiếm cớ rời đi một lúc không thì đột nhiên cậu cảm giác phần bên kia của sô pha hơi lún xuống.
Tiêu Trường Cẩm nhìn thấy người ngồi xuống trước, cười chào hỏi người nọ: "A Ngọc, vừa rồi anh ra ngoài à?”
Lộ Đinh quay đầu nhìn sang, tuy rằng vẫn không nhận ra mặt, nhưng từ "A Ngọc" trong lời nói của Tiêu Trường Cẩm thì cậu đoán được người trước mắt là Nghiêm Ngọc đã dẫn mình vào phòng, là anh em tốt của Mạnh Vân Trình.
Nghiêm Ngọc liếc Tiêu Trường Cẩm một cái, không để ý tới cậu ta sau đó nhìn về phía Lộ Đinh, chậm rãi nói: “Chắc là Vân Trình sẽ phải chậm trễ vài phút trên đường đây, nếu cậu cảm thấy không được tự nhiên thì có thể ra ngoài hít thở không khí.”
Tiêu Trường Cẩm không ngờ Nghiêm Ngọc lại trực tiếp phớt lờ mình, lúc này sự xấu hổ trên mặt Lộ Đinh đã chuyển sang mặt cậu ta.