Chương 24

"À..." Lộ Đinh đảo tròng mắt, đang suy nghĩ lý do gì có thể giải thích được cho việc cậu là chó liếʍ mà không nhớ rõ sinh nhật của người mình thích không.

Thế nhưng may mắn là Mạnh Vân Trình không suy nghĩ nhiều về cái này, anh nói thẳng: "Đến lúc đó bạn bè của tôi sẽ đi hát karaoke để chúc mừng tôi, cậu có đi không?"

Thật ra thì so với đi hát karaoke thì Lộ Đinh vẫn muốn đi làm thêm hơn, nhưng một người chó liếʍ sẽ không từ chối lời mời của người mình thích.

Chứ đừng nói là đám người Trần Diệc nghe được động tĩnh ở bên này đã trực tiếp đồng ý thay Lộ Đinh.

Trên mặt Mạnh Vân Trình lộ ra nụ cười hài lòng, nhìn về phía đám người Trần Diệc trong ký túc xá, nói: “Đến lúc đó các cậu cùng đến đi.”

“OK!”

Sau khi đưa mắt nhìn Mạnh Vân Trình rời đi, Lộ Đinh mới ý thức được có gì đó không ổn lắm.

Sao Mạnh Vân Trình lại chủ động mời mình đến dự sinh nhật của anh chứ? Không phải anh rất chán ghét loại chó liếʍ như mình sao?



Qua một tuần, nhiệt độ đã hoàn toàn hạ xuống.

Bạn bè của Mạnh Vân Trình chọn KTV ở gần trường đại học B, hơn nữa theo ý của bọn Trần Diệc thì có rất nhiều sinh viên thường hay đến đó và tất cả đều là khách quen.

Lộ Đinh rất ít khi đến những nơi vui chơi giải trí như thế này, cũng không có nguyên nhân đặc biệt gì, đơn giản là vì không thích, lần này nếu không phải bọn Trần Diệc đồng ý thay cậu thì có lẽ cậu đã nghĩ đến việc từ chối.

Mạnh Vân Trình đã sớm gửi cho cậu số phòng bao, thế nhưng điều này không có nghĩa là không có người đi ra đón bọn họ.

Lộ Đinh nhìn anh chàng đẹp trai đi càng lúc càng gần về phía bọn họ, trong đầu cậu choáng váng. Thừa dịp người còn chưa đến gần, cậu vội vàng kéo tay áo Trần Diệc đang đứng bên cạnh.

Trần Diệc đang và Vương Xuyên cảm thán Mạnh Vân Trình đẹp thật, ngay cả ông chủ của KTV này cũng cố ý bày một tấm bảng chúc mừng sinh nhật anh ở cửa.

Đang nói hăng say thì cảm giác tay áo bị kéo, cậu ấy quay đầu nhìn về phía Lộ Đinh, hỏi: "Sao vậy, tìm nhầm phòng à?"

Lộ Đinh khẽ lắc đầu, sau đó hất cằm chỉ chỉ người sắp đi đến trước mặt, nhỏ giọng nói: “Cậu xem.”

Trần Diệc và Vương Xuyên cùng ngẩng đầu nhìn qua, Nghiêm Ngọc cũng đi tới trước mặt bọn họ.

“Vân Trình sợ các cậu không tìm thấy phòng nên bảo tôi tới đón các cậu.”

“À…” Hai người ngây ngốc gật đầu, nhanh chóng đuổi theo bước chân Nghiêm Ngọc.

Lộ Đinh không biết người trước mắt là ai, nên không dám nhiều lời, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo.

Thật ra phòng bao cách chỗ bọn họ vừa mới đứng cũng không xa, đi về phía trước một đoạn sau đó quẹo một cái là tới. Đẩy cửa ghế lô ra, mấy người nhất thời bị âm thanh quỷ khóc sói gào bổ nhào vào mặt.

Trong phòng đã có không ít người, Lộ Đinh lo lắng nhìn chung quanh, nhìn qua cũng có thể nhận ra cậu đang tìm người.

Nghiêm Ngọc nhìn cậu một cái, nói: “Yên tâm, Vân Trình còn chưa tới, chắc phải còn nửa tiếng nữa.”

“Ồ ồ ồ.” Lộ Đinh lên tiếng một lần rồi gật đầu, vừa giấu đồ trong túi.

May mắn là người còn chưa tới, nếu không cậu không nhận ra cũng có hơi xấu hổ.

Kể từ sau khi cậu biết chương trình được cài đặt hệ thống nhỏ không đáng tin, Lộ Đinh cũng đã nghĩ biện pháp tăng ấn tượng của mình về khuôn mặt của Mạnh Vân Trình. Nhưng điều này đối với người mù mặt như cậu mà nói dù sao cũng không phải là một chuyện đơn giản, cậu cũng có nghĩ tới cách làm giống như đã làm bọn Trần Diệc, cậu sẽ dựa vào việc ghi nhớ một ít đặc điểm của Mạnh Vân Trình để nhớ kỹ anh nhưng cậu tìm đi tìm lại ở diễn đàn trường học cũng không tìm được mấy tấm ảnh cận mặt của Mạnh Vân Trình.

Thế nhưng tốt xấu gì thì cậu cũng đã thẳng thắn với Mạnh Vân Trình, cho dù không nhận ra cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.

Sau khi đi vào phòng bao, Lộ Đinh tùy tiện tìm một góc để ngồi xuống. Trần Diệc và Vương Xuyên, hai người này vốn quen họ từ trước đã vô tình tách cậu ra, bây giờ đang trò chuyện vui vẻ với bạn bè của Mạnh Vân Trình ở bên kia.

Thật ra Lộ Đinh cũng không cảm thấy mình cô đơn, cậu tới đây cũng không nghĩ gì khác, đơn thuần là bởi vì Mạnh Vân Trình mời cậu nhưng hình như người khác không nghĩ như vậy.

Ghế sô pha bên cạnh lún xuống một chút, Lộ Đinh liếc nhìn chàng trai ngồi bên cạnh cậu, khuôn mặt trắng nõn, ánh mắt dịu dàng, thoạt nhìn không phải loại người hung hãn.

Ngay cả nói chuyện cũng dịu dàng: "Xin chào, sao cậu lại ngồi ở đây, không đi chơi à?"