Chương 19

Mạnh Vân Trình chưa hoàn toàn lơ đãng nên nghe tiếng Hoàng Húc hỏi mình thì anh cũng ngước lên nhìn một cái, sau đó lắc đầu ý bảo không có gì.

Hoàng Húc xùy một tiếng, nói: "Anh trai à, cậu thấy tôi tin không?”

"Sao rồi, có trả áo khoác lại chưa?” Hoàng Húc thoáng nhìn cái cặp căng phồng được Mạnh Vân Trình đặt trên một cái ghế khác: "Không lẽ là cậu ta không chịu nhận, rồi ảo tưởng nương chuyện này để có cơ hội gặp cậu lần nữa?"

Mạnh Vân Trình lại ngước lên nhìn Hoàng Húc một cái với vẻ khó nói, anh im lặng, chỉ lắc đầu

Còn Hoàng Húc thì không cho rằng cái lắc đầu của Mạnh Vân Trình có ý phủ định câu nói của mình. Anh tưởng Mạnh Vân Trình làm vậy là vì thấy bất lực với hành động trơ tráo của Lộ Đinh.

Sau khi nghĩ thông thì Hoàng Húc cũng hơi thở phào. Chỉ cần anh em tốt của mình vẫn còn phiền chán Lộ Đinh thì tạm thời xu hướng tìиɧ ɖu͙© của anh em tốt vẫn an toàn.

Ừm, vậy trước mắt mình không nói chuyện này với Lão Nghiêm.

Ở phía bên kia, Lộ Đinh hoàn toàn không biết mình mới làm tổn thương trái tim của một vị vai chính, cậu còn đang vừa lòng thoả ý bưng tô mì tìm Trần Diệc để tụ họp.

Mới vừa ngồi xuống, trong đầu đã vang một cái giọng khô khan vô cảm: “Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành điểm nhiệm vụ cốt truyện thành công: Đưa áo. Tiến độ nhiệm vụ đã đạt 10%.”

Cái giọng bỗng đâu xuất hiện này khiến Lộ Đinh hoảng hồn, nhưng ngay sau đó cậu cũng nhận ra ý của cái giọng đó.

Chắc là cậu đã hoàn thành nhiệm vụ đưa áo. Nghĩ đến việc tiến độ nhiệm vụ đã đạt 10%, Lộ Đinh cảm thấy chặng đường hoàn thành nhiệm vụ không phải quá xa xôi nhưng giây kế tiếp Lộ Đinh bỗng nhận ra hình như hai điểm cốt truyện trước đây không có thông báo.

À... Thật ra nghĩ kỹ lại thì nhiệm vụ đầu tiên là phải đưa nước cho Mạnh Vân Trình, cuối cùng cậu lại đưa nước cho anh em tốt của Mạnh Vân Trình; nhiệm vụ thứ hai thì cậu phải ngồi cạnh Mạnh Vân Trình, hơn nữa điều kiện đi kèm là phải giành chỗ với anh bạn thân vốn ngồi cạnh Mạnh Vân Trình, nhưng thực tế thì chỗ đó không có ai ngồi nên cuối cùng cậu chẳng phải tốn công tốn sức mấy mà vẫn ngồi đó được.

Hoá ra là vì cậu không hoàn thành hai điểm cốt truyện đó nên mới không có thông báo.

Lộ Đinh thở dài. Làm cả buổi mà giờ cậu chỉ mới hoàn thành một nhiệm vụ là đưa áo, còn hai cái đầu là tốn công vô ích.

Trần Diệc ngồi đối diện trơ mắt nhìn bạn cùng phòng không hiểu sao lại nhoẻn miệng cười, mà ngay giây kế lại bắt đầu ủ rũ.

“...” Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng chắc Lộ Đinh cũng có cái lý của mình!



Gần sáu giờ, trời dần lúc dần tối, nhìn về hướng tây chỉ còn thấy chút màu đỏ cam còn sót lại. Cơn gió lạnh thổi đến, Lộ Đinh mới hết giờ làm vừa đi vào cổng trường đại học đã phải run cầm cập. Cậu xiết chặt cái áo khoác trên người, tranh thủ đi về ký túc xá.

Kể từ lúc đổ mưa thì nhiệt độ vẫn chưa tăng lại, hôm qua Vương Xuyên trong ký túc xá của họ vừa bị cảm. Nghĩ đến đây, Lộ Đinh không khỏi hừ một tiếng đầy đắc ý, cơ thể này của cậu quá khoẻ mạnh, dù hôm qua mặc áo tay ngắn chạy về ký túc xá cũng không sao hết.

Nhắc tới chuyện mặc áo tay ngắn chạy về ký túc xá, áo khoác của cậu vẫn còn để ở chỗ Mạnh Vân Trình. Phải tìm lúc nào đi đòi lại mới được, sao mà cái con người này không biết chủ động đi trả vậy.

Mới nghĩ như vậy, trong đầu Lộ Đinh lại vang lên giọng nói: "Là một người có đủ tố chất để trở thành kẻ simp chính hiệu, nếu người mình thích bị bệnh thì phải hết lòng chăm sóc người ta. Nhiệm vụ cốt truyện: Kề cận chăm sóc Mạnh Vân Trình. Tám giờ sáng mai anh hãy đến ký túc xá của Mạnh Vân Trình, sau đó hết lòng chăm sóc anh ấy. Thời gian kết thúc do anh quyết định, nhưng khoảng thời gian chăm sóc không được ít hơn ba tiếng.”

“...” Ngày mai là thứ bảy, Lộ Đinh đã nói với quản lý của tiệm trà sữa là mai mình rảnh cả ngày.

Tên Mạnh Vân Trình này sao thế, sinh viên thể dục mà sức khỏe yếu vậy?

Lộ Đinh hết cách, đành phải lấy điện thoại ra nhắn với quản lý là sáng mai mình có việc đột xuất, phải đến trưa mới đi được.

Cũng may là quản lý rất tâm lý: [Không sao đâu, bình thường buổi sáng không bận lắm, đến trưa cậu qua cũng được.]

Lộ Đinh cất điện thoại, sau đó hình như mới nhớ tới chuyện gì nên lấy lấy ra, đặt báo thức bảy giờ mười sáng thứ bảy.

Tám giờ sáng thứ bảy, ngẫm thôi mà đã thấy sầu

Sáng sớm hôm sau, chuông báo thức vừa reo là Lộ Đinh giật mình thức dậy ngay, tắt báo thức xong cậu thoáng nhìn sang ba người bạn cùng phòng, tất cả vẫn còn chìm trong giấc ngủ. Nhìn họ với ánh mắt đầy hâm mộ hết một lúc rồi Lộ Đinh mới đành cam chịu, lặng lẽ xuống giường đi rửa mặt, sau đó đi chăm sóc vị nam thần đang đổ bệnh kia.

Tối hôm qua, đến khi về tới ký túc xá thì Lộ Đinh mới nhận ra mình không biết ký túc xá của Mạnh Vân Trình ở đâu, đành phải mặt dày đi hỏi bạn cùng phòng, nhưng cậu đã lơ là một việc: bạn cùng phòng của cậu không có simp Mạnh Vân Trình, không cần phải biết ký túc xá của Mạnh Vân Trình nằm ở đâu.

Lộ Đinh đành phải lên diễn đàn trường để tìm, may mà Mạnh Vân Trình cũng nổi nên ký túc xá của anh được xem như thắng cảnh loại 5A*.

(*) Thắng cảnh loại AAAAA (5A) là các thắng cảnh, khu du lịch tại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa được Cơ quan Du lịch Quốc gia Trung Quốc xếp hạng cao nhất AAAAA (5A).