Chương 2.2

“Anh ta nói cà phê là chính anh ta làm đổ, không phải lỗi của cô.”

Lê An Chân trợn mắt há hốc mồm nhìn trưởng ca, đầu trống rỗng. Cà phê kia thật sự là cô làm đổ nha, vị khách kia làm sao có thể nói là anh ta làm đâu? Làm sao có thể có người tốt như vậy?

“Trưởng ca, vị khách kia còn ở bên ngoài không?” Cô nhanh chóng hỏi.

“Cô định làm gì?”

“Tuy rằng anh ta nói như vậy, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình cũng có lỗi.” Trên thực tế lỗi căn bản chính là của cô.“Cho nên tôi nghĩ có lẽ có thể giúp anh ta trả phí giặt quần áo.”

Trưởng ca có chút đăm chiêu nhìn cô một cái, sau đó gật gật đầu.

“Cô có thể nghĩ như vậy tỏ vẻ còn có thể cứu.” Cô ta nói,“Gần đây cả một tuần này cô rốt cuộc là làm sao vậy? Cả người thoạt nhìn mất hồn mất vía, luôn phạm sai lầm?”

“Thực xin lỗi, về sau sẽ không như vậy nữa. Trưởng ca, tôi nghĩ tôi nên đi trước ra bên ngoài đền tội với khách, miễn cho không kịp, được chứ ạ?” Bởi vì vừa rồi cà phê bị cô làm đổ là đồ uống sau bữa cơm, nói cách khác vị khách kia có lẽ đã tính tiền rời đi.

Nói không chừng bây giờ anh ta đã thanh toán xong, đang chuẩn bị đi ra cửa lớn nhà hàng. Động tác của cô nhanh hơn, bởi vì cô nhất định phải chính miệng nói lời cảm tạ với anh ta, còn phải giải thích mới được.

“Đi đi.”

“Cám ơn trưởng ca.”

Lê An Chân chạy chậm vào nhà hàng, dõi mắt nhìn lại, chỉ thấy chỗ người khách kia vừa ngồi chỉ có đồng nghiệp đang dọn bàn, không thấy người kia đâu.

Cô quay đầu nhìn phía ngoài cửa nhà hàng, thấy một bóng dáng hư hư thực thực, lập tức vùng dậy đuổi theo.

“Tiên sinh, tiên sinh.” Cô một bên đuổi, một bên cao giọng gọi.

Nghe thấy phía sau có người gọi, Đường Luật dừng lại, quay đầu nhìn một chút, sau đó không rời mắt.

Là nữ phục vụ vừa thất thần làm đổ cà phê vào anh.

Cô có chút thở dốc chạy đến trước mặt anh, không nói hai lời lập tức cho anh một cái cúi đầu chín mươi độ, ngẩng đầu rồi mới nói:“Tiên sinh, cám ơn anh, còn có thực xin lỗi. Tôi sẽ bồi thường anh phí giặt là, cám ơn anh đã thay tôi che dấu lỗi vừa rồi, cám ơn anh, thật sự vô cùng cám ơn anh.”

“Bộ dáng của cô bây giờ so với lúc vừa rồi ở trong nhà hàng có vẻ có tinh thần hơn.” Đường Luật nhìn cô nói.

“A?” Lê An Chân sửng sốt một chút, nghi hoặc nhìn anh.

“Cô không nhớ rõ tôi, đúng hay không?”

Thình lình nói ra một câu, làm cho Lê An Chân ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mắt.

Nhớ rõ? Bọn họ biết nhau sao?

Cô còn nhìn thật kĩ người trước mắt. Một khuôn mặt anh tuấn, cái mũi thẳng, toàn thân đều lộ ra vẻ hiên ngang, là hình mẫu soái ca cao nhã tôn quý. Nhưng trong đầu cô lại không có một chút trí nhớ liên quan đến anh ta.

“Xin hỏi, chúng ta quen nhau sao?” Cô lấy ngữ khí có chút áy náy, thật cẩn thận mở miệng hỏi.

“Chưa tới mức quen, nhưng lại đã ở chung một đoạn thời gian không ngắn.”

Nghe vậy, Lê An Chân vẻ mặt càng mờ mịt. Nếu thật sự đã từng ở chung, cô làm sao có thể không có một chút ấn tượng nào về anh? Nhất là lại đối với một soái ca giống người mẫu như vậy?

“Xem ra đối Lê An Chân tiểu thư mà nói, tôi cũng không phải là một người đàn ông có mị lực.” Đường Luật trêu chọc nói.

“Cái gì? Không phải, anh thực sự rất đẹp trai.” Cô lập tức lắc đầu, vẫn đang suy nghĩ, cố gắng đào ra chút trí nhớ có liên quan đến anh.

Anh ta có thể gọi tên cô không sai một chữ, điều này chứng tỏ có vẻ hai người bọn họ thật sự đã từng cùng xuất hiện, nhưng vì sao cô lại không có một chút ấn tượng về một soái ca giống người mẫu như vậy trong trí nhớ?

“Đây là lời nói thật lòng của cô sao?”

“Cái gì?” Đang lục tìm trí nhớ quá mức chuyên tâm, cô nhất thời không nghe rõ ràng anh nói gì.

“Cô nói trông tôi rất đẹp trai, đây là lời thật lòng của cô sao?”

Lê An Chân trừng mắt nhìn, sau đó có chút chần chờ gật gật đầu. Người bình thường sẽ hỏi như vậy sao? Nói thật lòng?

“Như vậy,” Anh yên lặng nhìn cô, thong thả nói:“Cô có muốn làm bạn gái tôi không?”

Người kia nhất định là rất nhàm chán, cho nên mới tiếp cận cô.

Lê An Chân nói cho chính mình như vậy, cho nên rất nhanh liền đem chuyện này ném sau đầu, không nhớ lại nó.

Nhưng ba ngày sau, lúc cô vừa tan tầm đang tạm biệt đồng nghiệp, đã thấy người đàn ông kia lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt cô.

Đột nhiên nhìn thấy anh, cô thực tại sửng sốt một chút, tuyệt không cho rằng anh đến tìm cô — không, đây là lời nói dối. Bởi vì sau khi hai người hai mắt chạm nhau, anh lập tức mỉm cười với cô, nhẹ gật đầu, tiếp theo liền bước đi thẳng tắp hướng phía cô đi tới.

Nhìn anh đi về hướng cô, Lê An Chân nhất thời cảm thấy có chút không biết phải làm sao, bởi vì cô đột nhiên nhớ tới lần trước trước khi anh rời đi, hình như có để lại một câu như vậy:“Cô hãy suy nghĩ thử xem.”

Cho nên, anh lúc này sẽ không thật là đến lấy đáp án của cô chứ?

“Lê tiểu thư.”

“Đường tiên sinh.” Cô nhớ rõ lần trước anh giống như đã tự giới thiệu với cô anh họ Đường, tên một chữ Luật — ách, nếu cô nhớ không lầm.

“An Chân?” Bên cạnh, Tiểu Nhã hai mắt sáng lên lấy khuỷu tay chọc chọc cô, đối với soái ca vừa xuất hiện này tràn ngập tò mò.

“Vị này là đường tiên sinh, chính là vị khách ba ngày trước trong nhà hàng bị mình làm đổ cà phê vào. Anh ấy là đến lấy phí giặt là.” Lê An Chân giới thiệu với cô, đồng thời giải thích.

“À.” Tiểu nhã khẽ à một tiếng, hai mắt đang tỏa sáng nhất thời tối đi, vẻ tò mò trong mắt cũng bị vẻ không cho là đúng thay thế.

Cô không thích đàn ông keo kiệt, nhất là đàn ông tính toán chi li phí giặt là của một bộ quần áo, cho dù người đàn ông kia bộ dáng đẹp trai cũng thế.

“Vậy mình đi trước, bye bye.” Cô vẫy vẫy tay với An Chân, xoay người rời đi.

“Tôi không phải đến lấy phí giặt là của em.” Người khác vừa đi, Đường Luật lập tức biện hộ cho ý đồ của bản thân.

Anh nhướn mày, trên mặt tràn ngập vẻ bất đắc dĩ. Cô thế nhưng lại cho rằng anh đến đòi tiền? Đối mặt tình huống này, anh rốt cuộc là nên cười hay là nên khóc?

“Thực xin lỗi, tôi biết.”

“Em có biết?” Anh nhẹ nhíu mày.

“Tôi chỉ là muốn làm cho đồng nghiệp đi trước, mới nói như vậy.” Cô giải thích, cũng không quên ba ngày trước cô nói muốn bồi thường anh tiền giặt là, anh đã từ chối.

“Cho nên, em biết mục đích tôi đến đây?” Lê An Chân không biết trả lời anh vấn đề này như thế nào, chỉ có thể ngậm lại miệng, có chút bối rối không biết làm sao, cũng không dám nhìn anh. Anh không phải là đến lấy đáp án thật chứ?“Tôi là tới nghe một câu trả lời thuyết phục của em, sau khi em suy nghĩ kết quả là cái gì? Có muốn làm bạn gái tôi không?” Anh nhìn thẳng cô hỏi.

Dĩ nhiên lại là thật! Không thể nào? Trong lòng cô không thể tin được thực sự sẽ có chuyện như vậy xảy ra.

Vị Đường tiên sinh này mới nhìn tuyệt đối không giống loại không có việc gì làm, nhàm chán đi làm chuyện lung tung, nhưng vì sao lại lặp đi lặp lại nhiều lần nói những điều như vậy với cô một cách thái quá! Không, phải nói là những lời khiến người ta khó tin. Anh bộ dáng thật sự không giống như người thiếu bạn gái.

Trọng điểm là, cô căn bản là không phải tuyệt thế mỹ nữ hoặc khí chất mỹ nữ linh tinh gì, chỉ là một cô gái bình thường đến mức tùy tiện vơ được một bó ven đường, cô rốt cuộc có điểm tốt nào, đáng giá khiến anh, hình nam soái ca như vậy theo đuổi? Cô thật sự không hiểu.

Vấn đề là anh thoạt nhìn lại có vẻ nghiêm túc thật sự, tuyệt đối không giống nói đùa với cô.