Chương 2.1

Năm ấy mùa đông đặc biệt lạnh, nhiệt độ ngoài trời toàn dưới mười độ, làm cho người ta rét run.

Thời tiết lạnh, lòng Lê An Chân cũng rất lạnh.

Người bạn trai đã kết giao được một năm của cô đột nhiên tâm huyết dâng trào nói muốn xuất ngoại du học, cô không có quyền phản đối, chỉ có thể lấy tiền tiết kiệm của mình giúp hắn. Kết quả là chưa đến ba tháng, hắn đã bặt vô âm tín.

Bạn bè xung quanh vẫn nói với cô cái tên kia không thành thật, cô lại như bị quỷ che mắt không chịu tin, còn vay tiền, ngàn dặm xa xôi chạy đi tìm hắn, lo hắn ở xa quê xảy ra chuyện gì lại không có người giúp đỡ, chiếu cố.

Kết quả, sau khi cô đáp mười mấy giờ bay bay đến Pháp, lại gặp được hắn cùng một người con gái khác từ từ nhàn nhàn bước chậm ở trên ngã tư đường, còn hôn nhau trước mặt mọi người, làm hết mọi chuyện yêu đương như những đôi tình nhân cuồng nhiệt hay làm.

Lúc ấy lẽ ra cô nên lập tức xông lên phía trước, mạnh tay tát hắn một cái, lại bắt hắn đem số tiền cô giúp hắn nhổ ra trả lại cho cô.

Nhưng cô lại chỉ biết khóc, một người đứng ở đầu đường một nước xa lạ, khóc thương tâm muốn chết, ngay cả sau đó mình đến sân bay đáp máy bay về Đài Loan như thế nào, lại là như thế nào theo sân bay về nhà, trí nhớ của cô đều mơ mơ hồ hồ, chỉ biết là lúc ấy cô rất đau lòng, thật sự rất đau lòng, rất khổ sở.

Đó là mối tình đầu của cô, lần đầu tiên phải trả giá bằng tình cảm cùng tiền tài của mình yêu một người, kết quả lại có kết cục như vậy.

Cô không biết mình đã làm sai cái gì, vì sao sau khi cô toàn tâm toàn ý trả giá tất cả, thu lại chỉ là người yêu vô tình phản bội?

Bạn bè bảo cô phải đem cái loại đàn ông thối tha này quên phứt đi. Cô cũng muốn vậy, nhưng trong lòng cứ có cảm giác lạnh lẽo chua sót không ngừng tra tấn, khiến cho cô làm việc cũng mắc lỗi, suýt chút nữa ngay cả công việc cũng đánh mất.

Một hôm cô lơ đễnh, trượt tay làm nghiêng cốc cà phê, hắt vào người một vị khách.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi……” Lê An Chân sợ tới mức mặt không có chút máu, lập tức khom lưng cười gượng xin lỗi, một bên cầm khăn trên bàn giúp người khách chà lau vết cà phê hắt lên người.

Trưởng ca giống như có rađa, lập tức dùng tốc độ ánh sáng vọt đến bên cạnh cô, tức giận đến phát điên, không khống chế được đến mức quên cả việc xin lỗi giải thích với khách trước, mà lại chạy thẳng đến chỗ cô nghiến răng nghiến lợi bật ra tên cô.

“Lê An Chân!”

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Cô không ngừng mà giải thích, nao núng không biết làm sao.

Lần này tiêu rồi, công việc của cô còn có thể giữ được sao? Bởi vì đây đã là lần thứ n cô phạm lỗi trong tuần.

Sau một hồi trưởng ca đã cảnh cáo cô, nếu cô còn không chuyên tâm như vậy, tái phạm mắc lỗi, sẽ báo cáo cho cấp trên số lỗi cô gây ra trong khoảng thời gian này, cô cứ xem đó mà làm.

Làm sao bây giờ? Cô còn vài vạn tiền vé máy bay phải trả cho Tiểu Nhã, còn có tiền thuê nhà, sinh hoạt phí, cô thật sự không thể mất công việc này.

“Tiên sinh, thực xin lỗi, tôi sẽ bồi thường phí tẩy sạch quần áo, xin anh tha lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Cô xoay người về phía người khách cúi đầu giải thích, hy vọng đối phương có thể nói “Không sao cả” gì đó, giúp cô vượt qua cửa ải khó khăn.

“Cô qua bên kia đi.”

Trưởng ca lạnh nghiêm mặt đem cô đuổi khỏi hiện trường, bản thân ở lại phục vụ khách, đồng thời vì cô giải quyết tàn cục.

Lê An Chân có cảm giác tuyệt vọng, lẳng lặng đi đến phía sau nhà ăn, ngay cả muốn khóc cũng không có nước mắt.

Bạn tốt Tiểu Nhã của cô gần như lập tức liền đuổi lại đây.

“Cậu đang làm cái quỷ gì thế, chẳng lẽ cậu quên trưởng ca ngày hôm qua đã hạ tối hậu thư sao? Cậu thật sự muốn bị đuổi việc có phải không?” Cô vừa giận lại lo lắng rống lớn với Lê An Chân.

“Thực xin lỗi.” Hại cô ấy phải thay cô lo lắng.

“Cậu nói xin lỗi với mình có ích lợi gì? Cậu muốn thì nói với trưởng ca, với quản lí, nhưng bây giờ nói thì hữu dụng sao? Cậu thật là…… Là muốn làm mình tức chết sao?”

“Thực xin lỗi.”

“Không cần vẫn xin lỗi mình, cậu không có lỗi với mình — không, cậu có. Nếu cậu bị đuổi việc, thất nghiệp, muốn làm cách nào trả mình tiền? Cậu thật sự là tức chết mình! Thế nhưng vì một thằng đàn ông thối nát lừa gạt tình cảm cậu, lại lừa cả tiền, khiến bản thân thành cái dạng này! Cậu còn như vậy tiếp tục đi xuống, bạn bè như thế mình cũng không cần, bởi vì mình không cần kết bạn với một kẻ ngu ngốc!” Tiểu Nhã nổi giận đùng đùng rống xong, xoay người bước đi.

Ngõ nhỏ phía sau nhà hàng lại chỉ còn lại có mình cô.

Lê An Chân đứng ở tại chỗ ngẩn người sau một lúc lâu. Những lời Tiểu Nhã vừa rồi tức giận nói không ngừng xoay quanh trong đầu cô, sau đó, cô rốt cục hiểu được cái gì gọi là biết thế chẳng làm.

Sau khi mọi chuyện xảy ra, cô luôn luôn hối hận, tự hỏi chính mình đến cuối cùng làm sai cái gì, vì sao Khúc Khắc Kiệt lại đối xử với cô như vậy? Cô chưa từng nghĩ theo hướng mình đã không cẩn thận mà nhận thức nhầm người.

Một tên thối tha lừa gạt tình cảm cùng tiền của cô?

Đúng vậy, đây là sự thật.

Cô chỉ biết cho rằng bản thân đã vì hắn trả giá bao nhiêu tình cảm chân thật, lại chưa từng nghĩ tới hắn đã trả giá bao nhiêu? Bởi vì cô vẫn cảm thấy tình yêu không nên so đo tính toán ai trả giá nhiều hơn, tình yêu chính là tình yêu.

Nhưng tình yêu loại này, cũng không phải cứ đơn phương không ngừng trả giá là có thể xưng là tình yêu.

“Tình yêu”, hai chữ này có hai trái tim, mặc kệ thế nào thiếu một cái cũng không thể coi là tình yêu, chỉ là chỉ theo ý nghĩ ngu ngốc của mình mà thôi, mà cô chính là cái ngu ngốc kia!

Cô đột nhiên cảm thấy thực bi thảm, nhưng so với bi thảm, càng cảm thấy biết vậy chẳng làm, hối hận đã vì một cái – theo như Tiểu Nhã nói – tên đàn ông thối trả giá nhiều như vậy.

Nhưng đây cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là cô tuyệt đối không thể lại vì tên thối tha đó, mà đánh mất công việc hiện tại.

Làm sao bây giờ? Bây giờ hối hận còn kịp sao?

Tuy rằng cổ nhân nói mất bò mới lo làm chuồng, vẫn còn chưa trễ. Nhưng trưởng ca cũng không phải cổ nhân, lại càng không là thánh nhân, cô ấy sẽ tiếp tục lặp đi lặp lại nhiều lần tha thứ mỗi khi cô phạm sai lầm như trước kia, mỗi lần đều thề sẽ không tái phạm sao?

Trưởng ca còn tin tưởng đứa bé chăn dê * như cô nữa sao?

(đây là một chuyện ngụ ngôn về một đứa trẻ chăn dê/cừu, mấy lần lừa dân làng hô hoán có sói, đến khi có sói thật thì không ai ra giúp nữa. Ý của Chân tỷ là tỷ ấy đã tái phạm quá nhiều, không biết liệu trưởng ca có tin nữa không)

Cô thật sự là hối hận không kịp.

Không được, cô không thể cứ đứng ở chỗ này mà hối hận, bởi vì hối hận cũng chẳng giải quyết được việc gì. Cô phải nhanh tìm trưởng ca mà cố gắng cầu xin cô ấy, cho dù muốn cô quỳ xuống mà cầu cũng được. Chỉ cần trưởng ca đừng đem số lỗi cô phạm phải tuần này báo lên trên, lại cho cô một cơ hội, muốn cô làm gì cũng được.

Sau khi quyết tâm, Lê An Chân đầu tiên sửa sang lại tinh thần cùng trạng thái hoảng hốt, mang theo quyết tâm chiến đấu một lần nữa đi vào trong nhà hàng, ở trên đường liền gặp trưởng ca.

“Vừa rồi khách đã nói với tôi.”

“Cái gì ạ?” Trưởng ca thình lình nói một câu, làm cho Lê An Chân mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn cô ta.