Chương 2.3

“Đường tiên sinh ―”

“Đường Luật.” Anh kiên trì sửa đúng.

“Đường Luật tiên sinh,” Cô kiên trì bảo trì khoảng cách.“Tôi thậm chí nhớ không nổi việc anh nói chúng ta đã từng ở chung một đoạn thời gian, liệu anh có thể nói cho tôi biết khi nào chuyện này xảy ra, và xảy ra như thế nào được không?” Cô nghĩ trước tiên phải làm rõ ràng chuyện này.

“Nếu em đồng ý làm bạn gái của tôi, tôi sẽ nói cho em.” Anh mặt không đổi sắc, nhìn cô chăm chú.

Khẽ nhíu mày, lại hơi trầm mặc một chút, cô mới mở miệng nói:“Tôi không hiểu.”

“Không hiểu cái gì?” Anh hỏi.

“Anh vì sao muốn tôi làm bạn gái của anh? Lấy điều kiện của anh không có khả năng không có bạn gái mới đúng.”

“Tôi khẳng định tôi không có bạn gái.” Anh nói với cô.

Cô có chút không tin, nhưng cũng không bình luận, chỉ nói:“Như vậy, anh có nghĩ tới việc có lẽ tôi đã có bạn trai không?”

“Em không có.”

Anh khẳng định bằng ngữ khí chém đinh chặt sắt, làm cho chân mày Lê An Chân gắt gao nhướn lên.

“Anh vì sao khẳng định được như thế?” Cô hỏi anh, chẳng lẽ bộ dáng của cô thoạt nhìn như là không thể có bạn trai sao?

“Nếu em đồng ý làm bạn gái của tôi, tôi sẽ nói cho em.” Miệng anh khẽ nhếch, lấy bất biến ứng vạn biến.

Lê An Chân không có gì mà chống đỡ, chỉ có thể nhướn mày nhìn anh, liều mình nghĩ ngợi xem anh rốt cuộc muốn làm sao, trong lời nói rốt cuộc có mấy phần là thật?

“Xem ra chúng ta đối thoại trong lúc nhất thời không chấm dứt được, em đã đói bụng chưa? Muốn đi ăn khuya hay không?” Anh đột nhiên mở miệng nói.

“Tôi không đói bụng.”

“Không đói bụng cũng nên ăn một chút gì, em rất gầy.” Nói xong, anh không để cô kịp do dự, trực tiếp giữ cánh tay của cô, kéo cô đến hướng xe anh đang đỗ ở ven đường.

Xe anh thoạt nhìn có vẻ như vừa mua không lâu, mặc dù không phải loại xe phô trương, nhưng cũng không phải loại xe trong nước chỉ có mấy chục vạn, đi cùng với anh không có chút nào tục tằng mà đều mang lại cảm giác anh nhã bất phàm.

Nhưng nhìn vậy cũng có thể tương đối làm sáng tỏ một chuyện , anh xuất thân giàu có, tuyệt đối là con nhà có tiền. Bởi vì tuổi anh thoạt nhìn cũng không có nhiều lắm, ít nhất còn không có nhiều đến mức có thể dựa vào năng lực của chính mình mà có được một chiếc xe gần trăm vạn.

Con nhà giàu nha, là đối tượng bạn trai trước của cô lên án cùng khinh thường nhất, không ngờ hiện tại cô lại ngồi ở trong xe người như thế. Vì thế, cô đột nhiên có loại cảm giác trả thù. Lê An Chân bị chính ý tưởng thình lình của mình dọa một trận, nháy mắt nhíu mày, mím nhanh miệng, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.

Đường Luật ngồi bên ghế lái liếc nhanh qua cô một cái.

“Em không thích việc tôi không hỏi của ý em, liền bá đạo kéo em lên xe phải không?” Anh lái xe đi rồi mới hỏi cô.“Nhưng em không biết rằng đứng ở đầu đường nói mát, cùng với việc ngồi trong một quán ăn ấm áp uống canh nóng, ăn thức ăn nóng, cái sau có vẻ hấp dẫn hơn sao?”

Cô biết anh hiểu lầm, nhưng không giải thích, chỉ hỏi:“Anh muốn dẫn tôi đi chỗ nào?”

“Em muốn ăn cái gì?” Anh hỏi cô.“Lẩu, mì nước hay là cháo nhẹ ăn sáng? Nếu có thể, thuận tiện phiền em chỉ đường, tôi đối với đường ở Đài Bắc còn chưa quen thuộc.”

Anh nói giống như không ở Đài Bắc, hoặc là dường như mới từ nước ngoài trở về không bao lâu.

“Ngoại trừ danh tính ở ngoài, chúng ta không biết chút gì về đối phương.” Cô nhìn anh nói.

“Em muốn biết chuyện gì về tôi, tôi đều có thể nói cho em. Về phần chuyện của em, so với em tưởng tượng tôi còn biết được nhiều hơn.” Anh nhìn đương phía trước, nói.

“Anh rốt cuộc biết cái gì?”

“Đừng nóng vội. Trước tiên nói cho tôi biết đường đi như thế nào?” Nhíu mi nhìn anh trong chốc lát, cô mới quay đầu nhìn về phía ngoài của sổ xe, xác định vị trí hiện tại của bọn họ, sau đó mới mở miệng chỉ đường, nói cho anh đi như thế nào.

“Anh rốt cuộc biết chuyện gì về tôi?” Sau khi xác định xe đi đúng hướng, Lê An Chân lập tức trở lại chuyện chính.

“Tôi nói rồi, nếu em đồng ý làm bạn gái của tôi, tôi sẽ nói cho em hết thảy. Em còn chưa đồng ý với tôi.”

“Tôi hoàn toàn không biết gì về anh, anh muốn tôi như thế nào đồng ý với anh?”

“Tôi tên là Đường Luật, năm nay hai mươi tư tuổi, thân cao 1m79,5, coi là 1m8, thể trọng sáu mươi lăm kg. Đầu tháng mới từ Thụy Sĩ về nước, học ngành quản lý khách sạn, đã tìm được công tác, tháng sau bắt đầu đi làm. Thành viên trong nhà chỉ có ông nội và chú, cha mẹ đã qua đời. Đã xong, em còn muốn biết cái gì?”

Đột nhiên hỏi cô như vậy, cô làm sao mà biết? Hơn nữa trọng điểm là, cô còn chưa quyết định cùng với anh làm quen, biết nhiều như vậy về chuyện của anh để làm gì? Cô nên biết đến một mặt khác quan trọng hơn mới đúng.

“Anh cuối cùng thích nhất điểm nào của tôi?” Cô hỏi anh.

“Nói thực ra tôi cũng không biết, chỉ biết là thích là không có gì đạo lý gì đáng nói.” Đường Luật trầm mặc một chút mới trả lời.

“Cho nên, cảm giác thích của anh cũng có thể là nhất thời mê luyến? Chờ mê luyến qua đi, khả năng sẽ không thích tôi nữa?” Cô thử hỏi, đột nhiên cảm thấy như vậy cũng không sai.

Đường Luật nhịn không được nhíu mày, còn không kịp tự hỏi cô nói lời này là cái ý gì, sao biết tiếp theo lại nghe thấy cô nói ―

“Được, tôi đồng ý với anh.”

“Cái gì?” Anh kinh ngạc một trận, quay đầu nhìn cô một cái, sau đó nhanh nhíu mày, dùng sức tự hỏi vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cô vừa mới nói thế, hẳn là đang nghi ngờ anh thích cô chỉ là nhất thời mê luyến mới đúng, một khi đã như vậy, tại sao ngay cả một câu cãi lại vì chính mình anh còn chưa nói ra miệng, sao đột nhiên cô lại đồng ý rồi? Cô rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Hay là anh nghe lầm?

“Em vừa rồi nói cái gì?” Anh hướng về cô xác nhận.

“Được, tôi đồng ý với anh.” Cô gật đầu. Lúc này Đường Luật cảm thấy không có gì mà chống đỡ. Tuy rằng đây là đáp án anh chờ mong nhất, cũng muốn nghe thấy nhất, nhưng cảm giác vẫn là không ổn.

“Vì sao tôi cảm thấy từ đầu tới đuôi, kỳ thật em đều muốn cự tuyệt tôi, mà không phải đồng ý với tôi?”

“Bởi vì nếu anh chỉ là nhất thời mê luyến, lại không có tình cảm thật sự. Chỉ cần anh không phải thật sự, tôi cũng sẽ không cảm thấy áy náy cùng tự trách.” Lê An Chân do dự một chút mới nói.

“Đây là ý gì?”

Cô trầm mặc một chút, lại thâm sâu hít một hơi.“Tôi thành thật nói cho anh biết, tôi vừa mới thất tình không lâu, bị thương tâm còn chưa phục hồi như cũ đến mức có thể lại đi yêu người khác. Cho nên cho dù tôi đồng ý cùng anh quen nhau, cũng không có cách yêu thương anh, ít nhất là trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng. Nếu anh đối với tôi chỉ là mê luyến, không phải là thật, tôi sẽ không bởi vì không có biện pháp đáp trả cảm tình của anh mà cảm thấy áy náy hoặc tự trách.”

Cô còn nhìn anh nói:“Hiện tại tôi đem quyền quyết định trả lại cho anh, anh còn muốn tôi làm bạn gái của anh không?”

“Muốn.” Anh không chút do dự nói.

Lê An Chân kinh ngạc nhìn anh, cảm giác trong lòng dường như có cái gì chảy qua, lại không có cách bắt lấy nó.“Như vậy, tôi sẽ cùng anh quen nhau, cho đến khi sự mê luyến của anh với tôi chấm dứt mới thôi.”

“Nếu mê luyến của tôi với em vĩnh viễn sẽ không chấm dứt thì sao?” Anh hỏi cô.

Cô nhẹ bĩu môi dưới cánh hoa.“Vĩnh viễn là từ giả dối nhất thế giới này, tôi không tin vĩnh viễn.”

Anh nhìn cô một cái.“Như vậy tôi đổi cách nói là được, nếu tôi mê luyến em duy trì năm năm, mười năm, thậm chí càng lâu cũng không hết thì sao?”

“Có khả năng sao? Vì sao tôi cảm thấy không có khả năng?” Cô trống rỗng mỉm cười.

“Mặc kệ có thể hay không có thể, tôi muốn biết câu trả lời của em.”

“Tôi không biết.” Cô lặng im một chút, mới lắc đầu.“Có lẽ thời gian lâu, tôi sẽ yêu thương anh cũng nên. Anh hẳn là biết điều kiện của mình tốt lắm mới đúng.”

“Cho nên em bởi vì điều kiện của tôi tốt mà yêu thương tôi?”

“Để ý sao?” Không phải yêu thương con người anh, mà là yêu thương điều kiện của anh, bất luận kẻ nào nghe xong đều cảm thấy không thoải mái phải không?

“Không, chỉ cần em có thể yêu thương tôi là đủ rồi.” Anh mỉm cười, nửa thật nửa giả nói.