Chương 164-4

Giống như về tới hơn hai ngàn năm trước, hắn đang ở giữa hồ nước cùng chính mình đánh cờ, đột nhiên nhận thấy một khí tức xa lạ đang hướng tới Long Đảo. Hắn không quan tâm lắm, bởi vì người nên tới có thể tự nhiên đi vào, người không nên tới, cho dù dùng hết sức lực, cũng không có cách nào phá vỡ kết giới.

Tấn Ly vẫn cùng chính mình đánh cờ.

Yêu tôn áo lam ngồi ở bên trong trúc đình, hạ tới ván cờ thứ chín mươi bảy, ngón tay bỗng chốc dừng lại.

Nguyên một tháng, cái người kia, vì sao vẫn luôn ở trong nước biển, không mạnh mẽ tấn công lên đảo, cũng không chủ động rời đi?

Độ một tháng, Tấn Ly ẩn thân, nhịn không được mà đi tới bờ cát, gặp được thân ảnh bị nước biển bao phủ. Hắn đứng nhìn trọn mười ngày, đối phương gần như đã chết, chỉ còn lại một ít hơi thở mỏng manh, cử động một chút cũng không làm được.

Tấn Ly xoay người rời đi.

Tuy rằng không biết đối phương làm cách nào tới được Long Đảo, nhưng là người như vậy, cvo dù chết một ngàn một vạn lần, cũng cùng hắn không có chút quan hệ.

Một trăm ngày qua đi, Tấn Ly nâng sáo ngọc, nhẹ nhàng thổi lên một khúc nhạc réo rắt. Hắn chỉ tùy ý mà thổi, lại chưa từng nghĩ tới, nhờ âm thanh này mà cái người gần chết kia lại cử động cánh tay, bò về hướng Long Đảo!

Nhân loại này chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, lại bị trọng thương, muốn leo lên Long Đảo, gần như là điều không thể.

Tấn Ly vẫn trấn định như cũ mà ngồi thổi sáo, một mình hưởng thụ mỹ cảnh vạn năm không đổi trên Long Đảo.

Sau đó người nọ còn nỗ lực phá kết giới, liều mạng muốn bò lên. Tấn Ly lại phảng phất như chưa từng thấy gì cả, chỉ ngồi đánh cờ, thổi sáo, tu luyện

Cứ như vậy, lại trôi qua một trăm ngày.

Thiếu niên xa lạ đã dừng ở bờ cát trên Long Đảo hơn nửa năm.

Lấy thương thế của y, đã sớm chết từ lâu, nhưng y lại quật cường sống sót, không từ bỏ công kích kết giới của đảo này. Đôi mắt thiếu niên đen láy trong sáng, lộ ra một cổ quật cường, mặt dính đầy máu, không thể nhìn rõ được dung nhan, nhưng chỉ cần đôi mắt này cũng đủ để mê hoặc lòng người.

Y cứ cố chấp công kích tới, mãi đến khi tay không còn sức lực, Tấn Ly bỗng nhiên dừng lại tiếng sáo. Sau đó thở dài, yêu tôn áo lam thân hình chợt biến mất, khi xuất hiện lại, đã đem thiếu nên xa lạ kia về nhà mình ở.

Giúp y thay quần áo sạch sẽ, chữa trị vết thương, chà lau hết máu dính trên người.

Khi nhìn thấy gương mặt đối phương, Tấn Ly ngẩn ra, bởi vì vẻ bề ngoài của thiếu niên này diễm lệ xuất chúng.

Nếu người này có thể mở mắt ra, không biết còn có thể xinh đẹp tới nhường nào?

Nửa năm sau, chờ thiếu niên tỉnh lại, đáp trả Tấn Ly không phải là một lời cảm tạ mà là một đạo kiếm từ nạp giới vụt ra, tựa hồ là ám khí nào đó, hướng giữa mày Tấn Ly mà đánh tới.

Tấn Ly không chớp mắt, ám khí kia chỉ bay đến trước mắt hắn, liền dập nát, hóa thành hư ảo.

Trong mắt thiếu niên hiện lên kinh ngạc cùng hoảng sợ, sau đó y không màng tất cả liền chạy trốn.

Muốn tiến vào Long Đảo gian nan vô cùng, muốn rời đi càng thêm khó. Tấn Ly không để ý tới hành vi của đối phương, hắn giống như không thấy được thiếu niên thoát đi, vẫn như cũ lẳng lặng thổi sáo.

Thiếu niên điên cuồng công kích kết giới, ba ngày sau, thể lực chống đỡ không nổi liền té xỉu. Sau khi tỉnh, lại tiếp tục công kích. Như thế cứ lặp đi lặp lại, thương thế trên người thiếu niên ngày càng nặng, rốt cuộc, y lại lần nữa ngã xuống trên mặt đất, Tấn Ly buông tiếng thở dài, lắc đầu một cái liền từ giữa hồ nước xuất hiện bên cạnh thiếu niên.

Tấn Ly vươn tay chuẩn bị kéo tay thiếu niên, ai ngờ thiếu niên giật mạnh tay hắn, hung hăng mà cắn.

A a a !!!

Hàm răng nát bảy tám cái, máu tươi không ngừng từ trong miệng thiếu niên chảy ra.

Một tu sĩ Luyện Khí kỳ như y, cho dù dùng cả hàm răng để cắn, cũng không lưu lại dấu vết trên người thần thú.

Thiếu niên cả người vô lực ngã trên mặt đất dơ bẩn, bùn đất làm dơ tóc của y, y lại mở to đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Tấn Ly, giống như hận không thể lột da róc xương hắn, ăn vào trong bụng.

Tấn Ly rũ mắt liếc y một cái, đem y xách lên, ném lên giường bên trong trúc ốc, tiếp tục chữa thương.

Trị thương xong, thiếu niên này lại muốn chạy trốn. Tấn Ly tiếp tục mặc kệ y, chờ y sức cùng lực kiệt lại xách đem trở về.

Lặp đi lặp lại như thế khoảng mười lần, thiếu niên này không liều mạng chạy trốn nữa. Nhìn y tỉnh lại, Tấn Ly thu lại ánh mắt, đồng tử xanh thẳm giống như vô cùng bình tĩnh nhưng lại ẩn giấu ý đồ đáng sợ.

Lúc này, Tấn Ly nhìn thấy thiếu niên sau khi tỉnh lại liền ngồi ở mép giường, bắt đầu cởϊ qυầи áo của chính mình, sau đó nằm trở lại trên giường, giọng nói trấn định: ".....Ngươi nếu muốn thân thể của ta, liền đến đây đi, chỉ cầu ngươi lưu ta một cái mạng."

Ánh mắt Tấn Ly lộ ra thần sắc chấn động.

Tấn Ly không nói gì, thiếu niên vẫn luôn trần trụi nằm ở trên giường. Phải thừa nhận, y lớn lên có gương mặt cực kỳ dễ nhìn, hệt như nữ tử, càng lộ vẻ kiều diễm. Ngoài dáng dấp trẻ trung xinh đẹp, còn có cảm giác ngây ngô non nớt, như vậy đối với hạng người có ý đồ xấu, xinh đẹp hơn thiếu phụ lẳиɠ ɭơ, hơn tất cả các kỹ nữ.

Tấn Ly nhìn y, một câu cũng không nói.

Nhìn đối phương nhắm hai mắt, gắt gao cắn chặt đôi môi, Tấn Ly nhíu mày, đương dậy rời đi.

Khi hắn rời đi liền nghe được phía sau truyền đến âm thanh thả lỏng, không biết nghĩ sao, Tấn Ly xoay người trở lại. Thiếu niên nhìn thấy hắn, sợ hãi tới mức cả người run lên, khàn giọng nói: "Ngươi... ngươi thật sự chỉ cần thân thể của ta, liền có thể cho ta rời đi sao?"

Tấn Ly lạnh lùng nhìn y một cái, đi tới bên cạnh, cầm sáo của mình lên.

Khi hắn xoay người, thiếu niên rơi xuống từng giọt nước mắt. Cho dù y kiên cường, cũng chỉ là một đứa trẻ mới mười bốn tuổi, trưởng lão tông môn đã từng che chở cho y sau nhiều năm bị đuổi gϊếŧ, rốt cuộc phiền chán, nảy sinh lòng xấu, muốn cướp đi bí pháp của y.

Bí pháp này chính là nguyên nhân hủy diệt Thiên Thu môn, y còn muốn dựa vào bí pháp tu luyện để báo thù, sao có thể đưa cho trưởng lão kia.

Nhưng y không ngờ tới, ý nghĩ xấu xa của trưởng lão không ngừng ở đó.

Y biết được bản thân lớn lên cực đẹp, chính là một đêm kia, hai vị trưởng lão cùng tông môn bò lên giường của y. Nếu không phải cha mẹ y đã từng để lại cho y bảo mệnh bảo pháp cuối cùng, đêm đó rất có khả năng y đã bị người khác khinh nhục, còn mất đi bí pháp.

Sau đó, chính là lưu vong dài lâu.

Y chỉ là tu vi Luyện Khí kì, làm sao trốn được Kim Đan kỳ tu sĩ. Y bị thương nặng, sắp bị bắt trở lại. Hai người kia dùng ánh mắt da^ʍ tà lưu luyến trên người y, vào lúc này, y gần như thấy được những thứ xấu xa trên thế giới. Hai người kia đã từng thân thiết gọi y là chất nhi, giờ khắc này lại muốn gϊếŧ y đoat bảo, còn định sỉ nhục y.

Có thể chết nhưng không thể nhục.

Y quyết tâm nhảy xuống vách núi, không nghĩ lại rơi vào một trận pháp, khi tỉnh lại, đã bị truyền tống tới nơi này. Sau đó lại tiến vào hòn đảo, đã là sự tình của nữa năm sau.

Chỉ cần y còn sống, là có thể báo thù, có thể đem những người khinh nhục mình, toàn bộ gϊếŧ hết.

Cho nên dù y không cách nào giữ được chính mình, y cũng muốn sống sót.

Thiếu niên an tĩnh mặc xong quần áo, nửa ngày sau, Tấn Ly lại vào phòng, thiếu niên trước giường lập tức bò dậy, tiếp tục cởϊ qυầи áo của mình. Chờ khi y cởi sạch, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Tấn Ly, ánh mắt này không có một tia tham luyến, chỉ có chán ghét.

Rõ ràng là chán ghét, nhưng thiếu niên lại thấy vui mừng trong lòng.

Thiếu niên ở trên đảo này, lại biết đến công tử áo lam này tên là "Ly", khi đối phương hỏi tên của y, y trầm mặc nói: "Ta không có tên."

Y nói không sau, y vừa sinh ra, cha mẹ liền chết đi. Chỉ có hai trưởng lão mang theo y chạy thoát, hai người kia vẫn luôn gọi y là chất nhi nhưng lại không cho y một cái tên.

Tấn Ly suy nghĩ nói: "Vậy kêu ngươi là Minh Cầm."

Thiếu niên không đáp lại.

Mười năm kế tiếp, thiếu niên vẫn không ngừng vì Tấn Ly làm việc, y sẽ cố gắng quét nhà, liều mạng mà quét, vì muốn để cho Tấn Ly cảm thấy mình không dư thừa, cảm thấy mình còn điểm hữu dụng.

Quan hệ của hai người thập phần lạnh nhạt, hai mươi năm sau Tấn Ly muốn tiến vào Địa Giai hậu kỳ. Thiếu niên tu luyện ở hồ nước của Long Đảo, tu vi tiến triển cực nhanh, y từ bỏ hết thảy học bí pháp từng khiến cả nhà mình diệt môn, nhanh chóng liền tới Trúc Cơ hậu kỳ.

Một ngày kia, Tấn Ly bế quan được mười chín năm, đột nhiên một tiếng vang lớn chấn động toàn bộ Long Đảo. Thiếu niên cả kinh chạy tới sau núi tìm kiếm Tấn Ly, liền nhìn thấy một thân ảnh xanh thẳm bay vọt ra, y còn chưa kịp nhìn rõ, liền bị người bóp cổ.

Hai mắt Tấn Ly đỏ bừng, hung hăng trừng mắt thiếu niên. Hắn giống như muốn đem thiếu niên bóp chết, thiếu niên cũng vô lực phản kháng. Khi không khí chậm rãi rời đi khỏi thân thể mình, thiếu niên dùng hết sức lực, đánh vào trên mặt Tấn Ly.

Bốp!

Thân mình Tấn Ly cứng đờ, trên mặt xuất hiện một dấu tay. Hắn không dám tin nhìn thiếu niên diễm lệ xinh đẹp trước mắt, bỗng nhiên ngã lên trên người thiếu niên. Nhưng cùng lúc đó, tơ máu trong mắt hắn cũng chậm rãi biến mất, lệ khí trên người một mảnh cũng không còn.