Chương 164-3

Khi tới trúc đình, Ma Thiên Thu phất tay áo đem bảo thuyền thu vào nạp giới, y xoay lại liền thấy một người, thấy cảnh tượng khiến y nín thở.

Người nọ trong tay cầm sáo ngọc màu trắng, tóc đen như thác nước, một thân áo lam, đứng ở trong trúc đình giữa hồ nước. Hắn chậm rãi xoay người, ánh mắt trong suốt nhìn y, mặt mày lãnh đạm có điểm nhu hòa, đôi mắt xanh thẳm, đứng ở nơi đó tựa như phong cảnh xinh đẹp.

Lần đầu tiên, Ma Thiên Thu cảm thấy người này đẹp tới cực điểm.

Đời này y chỉ thừa nhận một người đẹp hơn mình, đó chính là bạn tốt của y. Ma tôn trước giờ đều yêu thích đồ vật mỹ lệ, điểm này trên dưới Ma Đạo cung đều biết. Yêu tôn Tấn Ly tướng mạo xuất chúng, điểm này toàn bộ yêu tộc cũng đều biết được.

Thế nhưng đây là lần đầu tiên, Ma Thiên Thu cảm thấy... hắn giống như cảnh sắc đẹp nhất trên đời.

Yêu tôn áo lam cầm sáo ngọc trắng như tuyết, thần sắc xinh đẹp lại có chút cô độc.

Trước mắt Ma Thiên Thu bỗng lóe lên một bóng người. Người kia thân hình mơ hồ, cũng mặc trường bào xanh thẳm, không cách nào thấy rõ gương mặt, Ma Thiên Thu lại cảm thấy được, người này nhất định đẹp tới cực hạn.

Trong đầu đau đớn kịch liệt, Ma Thiên Thu mắt tối sầm lại, cả người ngã về phía trước.

Trước khi ngất đi, Ma Thiên Thu nghe Tấn Ly kinh hoảng gọi: "Thiên Thu."

Ma Thiên Thu theo bản năng kéo tay hắn, âm thanh suy nhược nói: "Không sao, chỉ là hơi nhức đầu." Nói mình không có chuyện gì, y mới yên tâm mà hôn mê, để người này khỏi lo lắng.

Thật sự trước khi mất đi ý thức, Ma Thiên Thu cảm nhận được chính mình bị người này gắt gao ôm ở trong l*иg ngực. Độ nóng ấm ở l*иg ngực truyền tới, hơi thể nhè nhẹ bên tai: "Ta...Thiên Thu..."

Thời điểm tỉnh dậy, đã qua một ngày mới.

Ma Thiên Thu như trước không thể nhớ tới ảo ảnh kia là gì. Hơn hai ngàn năm qua, y đã chịu rất nhiều thương tổn, cũng không biết sao đầu mình lại choáng váng tới hôn mê, trong khi thân thể mình không có nguy hiểm gì ảnh hưởng tới.

Trên Long Đảo, hai người ngày đêm bên nhau. Có khi Ma Thiên Thu sẽ sinh khí, nhưng không quá ba ngày liền quên hết, lần nữa cùng Tấn Ly tốt đẹp trở lại. Chơi hồ trên thuyền, đi xem cảnh đẹp, hai trăm năm sau, Ma Thiên Thu vững vàng bước vào Hóa Thần sơ kỳ, Tấn Ly cũng tiến thêm một bước vào Hóa Thần trung kỳ.

Hai trăm năm tiếp theo, Ma Thiên Thu gióng trống khua chiêng đi Thái Hoa sơn, quả nhiên, phong chủ Ngọc Tiêu phong của Thái Hoa sơn là Ngô Tiêu Tử tôn giả thu nhận một đệ tử, đặt tên Vô Âm. Khi hắn đến Kim Đan kỳ, Ngô Tiêu Tử lấy cho hắn đạo hiệu là Huyền Linh Tử.

Hắn cùng với Tấn Ly bất đồng, Vô Âm từ khi ra đời liền nắm giữ ký ức của kiếp trước. Ma Thiên Thu vốn muốn thừa dip Huyền Linh Tử còn nhỏ, trêu chọc hắn một phen, ai ngờ đứa nhỏ này lại trưng lên gương mặt lạnh chết người mà mấy trăm năm sau mới có, nói rằng: "Bản tôn không biết, ma tôn thế mà nhàm chán, tới trêu cợt hậu bối."

Ma Thiên Thu tức khắc nghẹn lời.

Lại thêm một người nhớ rõ đời trước, vậy sự tình của đời trước nhất định là sự thật đi?

Ôm hy vọng như thế, Ma Thiên Thu đợi ba trăm năm. Đến năm đó, y cùng với Tấn Ly, Huyền Linh Tử đi bờ sông Lạc Thủy, chờ Lạc Tiệm Thanh xuất hiện. Trong thôn Cố gia, cô nương xinh đẹp kia xác thực đã hoài thai, nhưng sinh ra là một tiểu nha đầu.

Từ đầu tới cuối, không có Lạc Tiệm Thanh.

Huyền Linh Tử gần như bị hỏng, hắn điên cuồng suy đoán thiên đạo, muốn tìm ra sự tồn tại của Lạc Tiệm Thanh. Mà Ma Thiên Thu cũng dùng thế lực của Ma Đạo cung, dọc theo bờ sông Lạc Thủy tìm suốt năm mươi năm, chính là ai cũng có, lại không có Lạc Tiệm Thanh.

Thời gian đầu, Huyền Linh Tử đóng cửa từ chối tiếp khách, cả ngày bế quan suy tính thiên đạo, nhiều lần bị thiên đại phản phệ.

Tâm tình Ma Thiên Thu cũng hạ xuống, thường xuất thần, mỗi lần như thế, Tấn Ly sẽ ôm y, không tiếng động an ủi.

Đến năm thứ năm mươi, Ma Thiên Thu thực sự từ bỏ. Y điều động lực lượng trở về Ma Đạo cung, chỉ để một số ít người canh giữ ở bờ.sông Lạc Thủy. Tấn Ly nghe y phân phó những việc này, chờ đến khi những ma tu phụng mệnh rời đi, Tấn Ly chậm rãi vươn tay, nói: "Thiên Thu."

Ma Thiên Thu đi tới, ngã vào lòng ngực Tấn Ly. Y rất ít khi yếu ớt như vậy, hai mắt đỏ bừng, năm mươi năm chưa từng nghỉ ngơi thật tốt, khóc không được, nhưng để ở trong lòng càng thêm khó chịu.

Nếu đổi lại là Ma Thiên Thu nhìn thấy Tấn Ly vì bằng hữu như vậy, tất nhiên sẽ giận tím mặt, ghen đến nỗi không biết sẽ sinh khí tới chừng nào. Thế mà Tấn Ly lại kiềm chế một chút mất mát trong lòng, ôn nhu an ủi, sau đó hắn được y hôn nhẹ trên môi một cái.

Tấn Ly lập tức cứng đờ: "Thiên Thu."

Ma Thiên Thu ôm cổ hắn, nói: "May mắn có ngươi ở đây. Nếu ngươi không còn nữa....Ta không biết nên sống như thế nào!"

Tấn Ly trợn to hai mắt, nhất thời giật mình.

Lạc Tiệm Thanh không còn nữa, Ma Thiên Thu thống khổ bi thương, vẫn có thể sống tiếp. Nhưng Tấn Ly không còn nữa, Ma Thiên Thu hoàn toàn không nghĩ ra được chính mình nên sống như thế nào.

Bất tri bất giác, y đã đem người này đặt ở vị trí quan trọng nhất trong tim.

Có Tấn Ly, Ma Thiên Thu tồn tại; không có Tấn Ly, trên đời này cũng không có Ma Thiên Thu.

Hai trăm năm sau, Ma Thiên Thu sắp quên loại thống khổ mất đi bạn thân, trong trí nhớ đột nhiên hiện lên một người gọi là Lạc Tiệm Thanh thủ đồ Thái Hoa sơn. Y lo lắng mang theo Tấn Ly đi Thái Hoa sơn, trước khi gặp còn thập phần thấp thỏm, sau khi gặp lại phát hiện: Lạc Tiệm Thanh vẫn là Lạc Tiệm Thanh của trước đây, sẽ dùng vỏ kiếm đập vào gương mặt tuyệt thế vô song của y.

Bất quá cả đời này về sau, Lạc Tiệm Thanh không thể đập vào mặt Ma Thiên Thu được nữa. Phương thức hai người bọn họ ở chung chính là như vậy, Lạc Tiệm Thanh mỗi lần cũng chỉ là nói giỡn, nhưng Tấn Ly sẽ giữ chặt vỏ kiếm, quyết không cho đυ.ng vào ái nhân của mình.

Cả hai, từng người cùng đạo lữ của mình ở chung đến hòa hợp, cho đến khi Ma Thiên Thu nghe nói Tấn Ly không hỏi ý kiến mình mà dùng yêu kưc tạo ra một quả trứng rồng, y tức giận chạy về Ma Đạo cung, suốt mười năm không về Long Đảo.

Sau lại nghe nói Tấn Ly suy yếu tới không cách nào đứng dậy. Ma Thiên Thu tức tốc bay trở về Long Đảo, chưa kịp đáp xuống, liền gặp vẻ mặt kinh ngạc của Tấn Ly.

Tấn Ly vui vẻ nói: "Thiên Thu."

Ma Thiên Thu: "..."

Đầy năm nay, Huyền Linh Tử như thế nào lại gạt người!

Nói không sốt ruột, nhưng Ma Thiên Thu vẫn tỉ mỉ kiểm tra thân thể Tấn Ly một chút. Ấp trứng rồng là một việc cực kỳ phiền phức, nhớ năm đó Tấn Ly ở trên biển rộng hai ngàn hai trăm năm mới tự mình ấp. Bởi vậy có thể thấy được, nếu muốn ấp trứng rồng, tuyệt đối khó như lên trời.

Tấn Ly không ngừng dùng yêu lực ấp trứng rồng, quả thật có điểm suy yếu. Ma Thiên Thu ngoài miệng nói: "Ngươi muốn ấp nó, hiện tại mới biết việc này phiền phức cỡ nào đi", thế nhưng mỗi ngày đều giúp Tấn Ly ấp quả trứng này, không nỡ để Tấn Ly tiêu hao yêu lực.

Khoảng cách trứng rồng nở ngày càng gần, Lạc Tiệm Thanh cùng Huyền Linh Tử cũng thường đến Long Đảo thăm bọn họ. Vào lúc này, Huyền Linh Tử mang theo tiểu phượng hoàng đi xem trứng rồng, Lạc Tiệm Thanh ở trong phòng liền nghe Ma Thiên Thu oán giận.

"Ngươi nói xem, muốn quả trứng này làm cái gì? Long tộc xác thực cần thiết một huyết mạch, ta lại không phải nữ tử, đương nhiên không sinh được, nhưng hắn đối với chính thân thể của mình không tốt. Nếu hắn không muốn phi thăng, ít nhất còn có thể ở trên Huyền Thiên đại lục tới hai vạn năm, tại sao lại muốn vội vã như vậy?"

Lạc Tiệm Thanh không ngừng gật đầu tán thành, khi nghe tới chuyện kia lại kinh ngạc nói: "Tấn Ly có thể chờ hai vạn năm, còn ngươi thì không."

Ma Thiên Thu chợt ngẩn người.

Lạc Tiệm Thanh hơi mỉm cười, nói: "Hắn muốn cùng ngươi phi thăng."

Ma Thiên Thu im lặng, thật lâu sau, y mới hừ nhẹ một tiếng, nói: "Hắn muốn phi thăng liền phi thăng? Tim hắn ở chỗ ta đây này, mặc dù bây giờ tu vi của hắn cao hơn ta.... sau này ta tất nhiên sẽ vượt qua hắn."

Lạc Tiệm Thanh cười mà không nói.

Hai người tán gẫu hồi lâu, lại nói tới một chuyện.

Lạc Tiệm Thanh nói: "Long Đảo quả thật là phong cảnh như tranh vẽ, thời điểm lần đầu tiên ngươi tới Long Đảo có cảm giác như thế nào, có phải thấy nó thập phần mê người?" Dừng một chút, Lạc Tiệm Thanh cười nói: "Ta ngược lại quên mất, lúc đó ngươi mới là Luyện Khí kỳ, nhất định bị vây ở ảo cảnh bên trong hồ, căn bản không có thưởng thức được cảnh đẹp, chỉ có thể cảm thấy nó khủng bố."

Ma Thiên Thu nhướng một bên chân mày: "Bản tôn khi nào là Luyện Khí kỳ, ảo cảnh kia nhiều nhất là đối phó với tu sĩ dưới Nguyên Anh kỳ, muốn đối phó bản tôn? Chờ thêm một vạn năm nữa đi."

Lạc Tiệm Thanh theo bản năng mà nói: "Lúc đó ngươi không phải Luyện Khí kỳ?"

Ma Thiên Thu hỏi ngược lại: "Ta khi nào là Luyện Khí kỳ?"

Lạc Tiệm Thanh lập tức ngốc, đang sắp xếp lại suy nghĩ, vừa định nói, bỗng nhiên nghe được một đạo âm thanh: "Tiệm Thanh."

Lạc Tiệm Thanh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bạch y tôn giả tuấn dật như tranh vẽ đứng ở nhà trúc bên cạnh, hơi rũ mắt, yên tĩnh nhìn mình, Huyền Linh Tử chậm rãi vươn tay, khóe môi câu lên, lộ ra ý cười không dễ phát hiện. Trong lòng Lạc Tiệm Thanh khẽ run động, bạn tốt sinh tử gì đó đều ném ra sau đầu, trực tiếp đứng dậy, nắm tay Huyền Linh Tử.

Huyền Linh Tử nhẹ giọng nói: "Cần phải đi."

Lạc Tiệm Thanh gật đầu: "Ân, đi thôi." Nói xong, nhìn Huyền Linh Từ, mặt mày tinh xảo không nhịn được cong lên: "Ta đi trước đây, Ma Thiên Thu, sau này gặp lại."

Ma Thiên Thu: "Ngươi... cái đồ trọng sắc khinh bạn, về sau đừng gặp nữa."

Có một bằng hữu trọng sắc khinh bạn như vậy, Ma Thiên Thu cảm thấy vận số năm nay của mình thật không may mắn, xui xẻo tới cực điểm. Nhìn Tấn Ly lại tiêu hao yêu lực quá mức mà ấp trứng rồng, trong lòng y đau thật sự, trực tiếp đem Tấn Ly đẩy ra, mạnh miệng nói: "Ngươi giữ lại yêu lực cho chính mình dùng đi, để bản tôn làm."

Tấn Ly hơi run, Ma Thiên Thu cũng đem hai tay đặt ở trên quả trứng rồng trắng như tuyết, bắt đầu ấp.

Bỗng nhiên, một đôi tay từ phía sau gắt gao ôm lấy eo của Ma Thiên Thu. Cả người y cứng đờ, liền cảm nhận được một vật áp sát tai mình, làm tai y nóng lên.

Tấn Ly trầm thấp nói: "Thiên Thu..."

Ma Thiên Thu đỏ mặt, cường ngạnh nói: "Kêu ta làm cái gì?"

Tấn Ly ôm y càng chặt: "Thiên Thu....ta..."

"Đều nói...ngươi kêu ta làm cái...ưʍ..."

Nụ hôn nóng bỏng khóa lại môi Ma Thiên Thu, hơi thở thuộc về Tấn Ly rong ruổi quanh mũi y. Người nọ ôm chặt y, giống như muốn đem y khảm vào máu thịt, Ma Thiên Thu cũng dùng sức ôm lấy đối phương, chủ động mở hàm răng, đầu lưỡi nô đùa mυ"ŧ vào.

Khi bàn tay Tấn Ly tiến vào bên trong vạt áo của Ma Thiên Thu, y nhăn mày, nói: "Quả trứng của ngươi còn ở bên cạnh đây này."

Tấn Ly giơ tay, bày xuống một đạo kết giới: "Nếu ngươi không yên tâm, làm như thế này liền tốt."

Ma Thiên Thu còn chưa đồng ý, Tấn Ly liền hôn lên thân thể y, khiến y run rẩy từ bỏ giãy dụa, cùng đối phương cộng lạc. Lần này dường như quan tâm tới thân thể của Ma Thiên Thu, Tấn Ly chỉ làm ba ngày liền dừng lại. Nhưng Tấn Ly vừa mới rút ra, Ma Thiên Thu lại nhấc chân ôm lấy thân thể của hắn, khiến vật kia lại đi vào trong thân thể của mình.

Ma Thiên Thu nhẹ nhàng thở dốc, nói: "...Ngươi không được phải không? Sao lần này lại nhanh như vậy?"

Sắc mặt Tấn Ly tối sầm.

Ma Thiên Thu thờ dài nói: "Quả nhiên, thần thú cũng có cực hạn sao, về sau chúng ta khắc chế chút đi. Nếu như lúc này ngươi tiêu hao quá mức, về sau....a...."

Va chạm mãnh liệt làm Ma Thiên Thu không nói được một câu, chỉ có thể không ngừng rêи ɾỉ thở dốc. Âm thanh ái muội quanh quẩn trong trúc ốc, bạn giường lay động ước chừng tám ngày mới dừng lại, lúc này đây, Ma Thiên Thu đã mệt đến ngất xỉu, Tấn Ly cũng vô cùng mệt mỏi, lại không thể cứ kết thúc như vậy.

Tấn Ly gọi ra nước trong, rửa sạch thân thể Ma Thiên Thu, sau đó mới ôm ái nhân, nặng nề ngủ.

Một ngày sau, Tấn Ly tỉnh lại, nhưng Ma Thiên Thu còn chưa tỉnh.

Nhìn mặt mày đối phương, Tấn Ly nhịn không được mà chạm vào, nhưng hắn chỉ đưa tay đến nửa chừng liền dừng lại. Hắn không muốn quấy rầy y nghĩ ngơi.

Mê luyến ánh mắt người nọ, đôi mắt đào hoa, cái mũi thẳng tắp, cuối cùng nhìn về phía môi đỏ mềm mại. Đôi môi này hắn hôn vô số lần, mỗi một lần đều cảm thấy mềm tới say động lòng người, cũng cảm thấy ngọt tới làm y cả đời này cũng không muốn buông ra.

Thiên Thu.

Y là Thiên Thu.

Y cũng là thiếu niên năm đó.