Chương 164-5

Khi Tấn Ly tỉnh lại, đãi là Địa Giai hậu kỳ tu vi.

Trên mặt hắn còn dấu tay rõ ràng, thiếu niên đứng ở mép giường, không dám thở mạnh, chỉ có thể gắt gao cắn chặt môi mình. Y đang sợ hãi, nhưng vẫn không chịu cúi đầu.

Đến lúc này Tấn Ly mới y thức được mình lưu một cái phiền toái.

Đứa nhỏ này quá quật cường, khiến người khác phải đau lòng.

Tấn Ly thở dài, nói: "Bản tôn.... ta vẫn chưa trách ngươi, hẳn là phải cám ơn ngươi, làm ta từ tẩu hỏa nhập ma trở lại trạng thái bình thường."

Thiếu niên siết chặt ngón tay.

Tấn Ly ngước mắt nhìn y: "Ngươi đã từng nói, bất luận thế nào ngươi cũng muốn rời khỏi đây?"

Thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu, rồi nặng nề gật đầu.

Tấn Ly nhàn nhạt nói: "Chờ ngươi đến cảnh giới Kim Đan kỳ, ngươi tới nơi này.... ngủ cùng ta một đêm, ta đưa ngươi rời đi!"

Đôi đồng tử bỗng thoáng lên sự kinh hãi, cả người run rẩy, tức giận đến cắn chặt răng, lại chỉ có thể trầm mặc đáp ứng.

Biết rõ chỉ cần mình đến Kim Đan kỳ nhất định phải vượt qua đêm đó, nhưng y không thả lỏng tu luyện, trái lại dùng tốc độ nhanh nhất, không ngủ nghỉ mà tu luyện. Y là thượng phẩm hạ phẩm căn cốt, Tấn Ly cũng không có dạy dỗ y, nhưng y chỉ trong năm năm ngắn ngủi liền đột phá Kim Đan kỳ.

Cho dù có sự trợ giúp của hồ nước trên Long Đảo, tốc độ này cũng mau đến kinh người.

Đêm hôm đó, thiếu niên đi tới nhà ở của Tấn Ly.

Tấn Ly ngồi ở mép giường, mắt nhìn ánh trăng bên ngoài, không quay đầu lại, chỉ ngoắc ngoắc ngón tay, nói: "Tự mình lại đây, cởϊ qυầи áo."

Thiếu niên cắn răng, tiến lên.

Y ngoan ngoãn đem quần áo của mình lột sạch, ánh trăng chiếu vào trên làn da trắng nõn. Mấy chục năm qua, thời gian làm y càng thêm diễm lệ, xin đẹp đến nỗi khiến nam nhân khác liền không thể không đi tán thưởng

Y thậm chí không cần Tấn Ly phân phó, liền bò lên trên giường hắn, tới trước người Tấn Ly, cúi đầu muốn hôn hắn.

Tấn Ly né tránh nụ hôn, lạnh lùng nói: "Trực tiếp bắt đầu đi."

Thiếu niên thân mình cứng đờ, nhẹ nhàng lên tiếng "vâng", sau đó liền bắt đầu cởϊ qυầи áo Tấn Ly.

Tấn Ly vẫn quay đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, ngay lúc này, thiếu niên bỗng dùng linh lực thúc ra một tiểu đao, hướng l*иg ngực Tấn Ly đâm tới. Y dùng lực tàn nhẫn, nhắm ngay vị trí tim, sau đó đâm xuyên qua l*иg ngực Tấn Ly.

Tấn Ly mở to hai mắt quay đầu nhìn y, giống như muốn nói: Không phải ngươi đã từng chủ động nguyện ý như vậy sao?

Thiếu niên môi đỏ nhếch lên, lộ ra một nụ cười nguy hiểm: "Lúc đó ta là thiếu niên vô tri. Tại sao ta phải vì họ báo thù liền phải hy sinh chính mình? Ta muốn được sống sảng khoái, ta muốn vì chính mình mà sống! Ai muốn hiến thân cho ngươi, ta chuẩn bị nhiều năm như vậy, chính là chờ ngày này. Ta tưởng ngươi là chính nhân quân tử, không ngờ ngươi cũng giống như bọn họ. Ngươi đi chết đi!"

Giờ khắc này, ánh trăng chiếu trên người thiếu niên, y giống như phượng hoàng niết bàn, ý cười tràn ngập trên môi, chói mắt khiến Tấn Ly không thở nổi.

Thế nhưng, thiếu niên đã đánh giá sai rồi. Y chỉ cảm thấy Tấn Ly là Kim Đan hậu kỳ tu vi, nhưng lần này Tấn Ly chủ động để lộ cho y xem. Cây đao kia căn bản không có đâm vào tim Tấn Ly, hắn bắt lấy thiếu niên mảnh khảnh, nhìn biểu tình thất thố của đối phương, lắc đầu nói: "Ngươi vừa nãy như vậy.... càng đẹp mắt."

Thiếu niên không ngừng giãy dụa.

Tấn Ly chậm rãi nói: "Ngươi muốn báo thù, ta giúp ngươi."

Thiếu niên lập tức sửng sốt: "Ngươi vì sao phải giúp ta?"

Tấn Ly trầm mặc một lúc, sau đó lại quay đầu về phía ánh trăng sáng kia: "...Có lẽ như vậy, sẽ không tịch mịch."

Kế tiếp là sinh hoạt tu luyện buồn tẻ.

Buổi tối Tấn Ly chỉ điểm thiếu niên tu luyện một chút, ban ngày thiếu niên nhất định phải cùng hắn đánh cờ. Khi thiếu niên tu luyện, Tấn Ly đứng dưới ánh trăng thổi một khúc, tiếng sao dễ nghe như có thể làm thời gian yên lặng.

Xuân đi thu tới, thêm năm mươi năm trôi qua.

Quan hệ của hai người tốt lên một ít, thiếu niên cũng dám cùng Tấn Ly hò hét. Y phát hiện tính tình Ly rất tốt, lúc trước kêu y hiến thân cũng chỉ là thử thách y, nếu y không thông qua kiểm tra, thật sự hiến thân, Ly sẽ ném y ra khỏi Long Đảo; còn nếu thông qua, Ly sẽ đích thân dạy y tu luyện.

Quan hệ kỳ quái nhất trong lịch sử, có lẽ vừa là thầy vừa là bạn.

Thiếu niên dần dần đối với Tấn Ly không còn cảnh giác, Tấn Ly đối xử với thiếu niên-trong ánh mắt cũng thêm một phần nghiêm túc cùng nhu hòa.

Một ngày kia y rốt cuộc đột phá được Nguyên Anh kỳ, có thể hành tẩu Huyền Thiên đại lục, có thể trở về báo thù. Tấn Ly hỏi y, thật sự muốn rời Long Đảo, y nói năng có khí phách: "Chờ ta gϊếŧ bọn họ, ta liền trở về! Ly, ngươi còn một ván cờ chưa đánh cùng ta."

Tấn Ly nhìn y, đưa cho y một tấm ngọc phù, bấm vỡ ngọc phù là có thể lập tức trở về Long Đảo.

Thần thú rất ít vơ vét của cải, cũng không có quá nhiều đồ vật có thể đưa cho thiếu niên, thiếu niên chợt kéo cổ Tấn Ly xuống, hung hăng cắn xé trên môi của hắn một chút. Một cắn này, hàm răng của thiếu niên thật sự đau đớn, Tấn Ly lại lông tóc vô thương, chỉ trợn mắt lên khó mà tin nổi.

Thiếu niên phất tay, hất cằm lên, kiêu ngạo nói: "Chờ ta trở về!"

Tấn Ly mờ mịt nhìn y, đợi đến khi thiếu niên thật sự rời đi, hắn vuốt ve môi mình, bỗng nhiên thật giống.... có chút động tâm.

Hắn bắt đầu chờ đợi.

Này là một loại chờ đợi dài dằng dẳng và buồn chán, chờ một lần.... chờ tới bảy trăm năm.

Một trăm năm cuối cùng, Tấn Ly không quản những ánh mắt bên trong yêu cảnh, hắn giống như bị điên mà rời Long Đảo, bước lên Huyền Thiên đại lục. Hắn tìm trọn một trăm năm cũng không thấy thân ảnh của đối phương, cũng nghe nói ba trăm năm gần đây không có ma tu nào từ Nguyên Anh kỳ bước vào Xuất Khiếu kỳ.

Y không tấn giai thành công, cho nên, y đã chết, chết dưới đạn nạn của thiên đạo.

Có một loại đau lòng nói không thành lời thổi quét qua người Tấn Ly, làm tim hắn đau đớn không ngừng. Hắn một mình về tới Long Đảo, thân ảnh cô độc, giống như mấy ngàn năm trước, nơi này chỉ có mỗi mình hắn.

Hắn vì thiếu niên lập một ngôi mộ bên hồ để chôn quần áo và di vật, chẳng hiểu vì sao, lại ngồi ở trước mộ một trăm năm.

Một trăm năm sau, hắn chậm rãi đứng dậy, lại lần nữa trở thành người cô độc, như chưa từng vì bất kì kẻ nào động tâm.

Tấn Ly chậm rãi nhắm hai mắt, đem toàn bộ trí nhớ chôn giấu sâu bên trong. Nếu hắn đã cùng Thiên Thu ở bên nhau, vậy những sự tình lúc trước không có ý nghĩa nào khác, phần hồi ức kia đối với hắn là một điều tốt đẹp, mà bây giờ Thiên Thu mới là quan trọng nhất.

Bỗng nhiên, tay Tấn Ly bị người nắm chặt, Ma Thiên Thu ở trong mộng kinh hoàng hô lên: "Ly...Ly!"

Tấn Ly nghe được tên của mình, nắm lấy tay của ái nhân, qua tâm hỏi: "Thiên Thu?"

Tấn Ly lập tức đem y từ trên giường ôm vào trong l*иg ngực, gọi tên y, muốn làm cho y tỉnh lại. Nhưng Ma Thiên Thu chỉ luôn kêu, không ngừng kêu "Ly". Nước mắt từ hốc mắt y chậm rãi chảy ra, càng kêu càng thương tâm, giống như gặp phải sự tình bi thống tuyệt vọng gì đó.

Tấn Ly đau lòng không thôi, nhưng hắn lại không có cách nào đem Ma Thiên Thu đánh thức.

Lúc hắn quyết định không màng tất cả làm cho Ma Thiên Thu tỉnh lại, đột nhiên, Ma Thiên Thu khóc lớn tiếng hô: "Ly! Cứu ta!"

Tấn Ly mở to hai mắt: "Ta ở đây!"

Ma Thiên Thu chậm rãi an tĩnh lại, sau một hồi, hắn từ từ mở to đôi mắt ướŧ áŧ. Nước mắt làm ướt cặp mắt đào hoa, sóng nước bên trong làm say lòng người, khiến Tấn Ly ngừng thở, chăm chú nhìn Ma Thiên Thu, một giây cũng không rời.

Ma Thiên Thu si ngốc nhìn hắn, liền mở miệng: "Ly."

Tấn Ly an ủi, ôn nhu nói: "Ta ở đây."

Ma Thiên Thu đột nhiên ngẩng đầu ngăn chặn môi Tấn Ly, thuận tay kéo vạt áo Tấn Ly xuống, Tấn Ly bắt được tay y, bình tĩnh nói: "Đã làm nhiều ngày, nếu lại làm nữa, ngươi chịu không nổi!"

Ma Thiên Thu không quản hắn, trực tiếp tránh khỏi tay hắn, lại hôn tiếp.

Vô luận y muốn làm cái gì, Tấn Ly đều không đành lòng cự tuyệt. Lúc này, hai người làm điên cuồng, y không cho phép Tấn Ly phóng thích, yêu cầu hắn nhất định phải chống được tới một khắc cuối cùng.

Độ kéo dài của thần thú khiến người hoảng sợ, hai người đều sảng tới cực hạn, sau khi thần thú thật sự bắn ra, Ma Thiên Thu đã mệt đến hít thở cũng bắt đầu khó khăn, chỉ có thể nằm trên l*иg ngực trần trụi của Tấn Ly, nặng nề thở dốc.

Vật kia còn ở trong thân thể y.

Tấn Ly có tính sạch sẽ, nhưng hắn biết, Ma Thiên Thu tính sạch sẽ càng mạnh hơn. Vì thế hắn muốn đem chính mình rút ra, thanh tẩy thân thể của ái nhân, nào ngờ Ma Thiên Thu ngăn hắn lại, hôn nhẹ nhàng lên môi hắn một cái. Môi đỏ nhếch lên, lộ ra một nụ cười tươi.

Ma Thiên Thu nói: "Ta đã trở về."

Tấn Ly trong lúc nhất thời nghe không hiểu: "Thiên Thu?"

Ma Thiên Thu lại hôn hắn, nói lần nữa: "Làm phiền ngươi đợi hơn hai ngàn năm... ta đã trở về.

Tấn Ly trợn to hai mắt, y không đợi hắn phản ứng, lại lần nữa đè ở trên người hắn, dùng vòng eo bủn rủn vô lực đong đưa lên xuống. Tấn Ly sao có thể để ái nhân mệt nhọc như vậy, hắn xoay người đem Ma Thiên Thu đè dưới thân, lăn lộn đến không ngừng thở dốc.

Ma Thiên Thu ôm chặt cổ hắn thở dốc nói: "Ta.... ta muốn đền bù thời gian hơn hai ngàn năm qua!"

Tấn Ly ôm hắn, ngoài miệng là lời nói sủng nịch, phía dưới lại mãnh liệt như bão táp: "Được, chúng ta còn rất nhiều cái hai ngàn năm."

Âm thanh ái muội quanh quẩn trên Long Đảo.

Hắn đợi hơn hai ngàn năm, rốt cuộc cũng chờ được.

Giữa bọn họ có vô số khúc mắc, đến cuối cùng lại ở bên cạnh nhau, cả hai người đều mình đầy thương tích, nhưng lại yêu đến cực hạn.

Yêu là khoét tim máu chảy ồ ạt, yêu là nguyện ý vì ngươi mà chết.

Nổi đau khoét tim đến cùng có bao nhiêu đau đớn?

Đau bất quá yêu đến thâm trầm.

⋆ ˚。⋆୨୧˚Hoàn Phiên Ngoại˚୨୧⋆。˚ ⋆