Chương 164-2

Trả lời Ma Thiên Thu chính là một đạo lực mạnh mẽ.

Giống như có thứ gì đó bỗng nhiên ấn vào ngực y, y ngã về sau nữa bước, liền bị Tấn Ly ôm lấy. Trong ngực nhiều hơn một thứ, Ma Thiên Thu cúi đầu nhìn, chỉ thấy một trái tim xa lạ mà lại quen thuộc đập liên hồi trong lòng ngực của y, một lượng sức sống khổng lồ tràn ra chảy trong kinh mạch.

Ma Thiên Thu bỗng chốc minh bạch: "Đây là tim của ngươi, ngươi lấy ra khi nào, ngươi không phải đã sớm đem nó thả lại ngực sao?"

Tấn Ly ôn nhu nói: "Ta chưa từng nghĩ tới phải đem nó trả về, thời điểm chuẩn bị để nó làm quân cờ, ta đã tính toán đem nó cho ngươi. Trên người của ngươi mang trăm vạn nhân quả, bằng lực lượng của ngươi căn bản không có khả năng vượt qua Đại Thừa kỳ, cũng không có khả năng thành tiên. Ngươi không muốn gặp ta, vậy ngươi chịu lấy trái tim của ta sao? Ta không muốn ngươi tốt với ta, ngươi đối tốt với chính mình, ta liền cảm thấy thỏa mãn." Tấn Ly nhếch môi, lộ một nụ cười thân thiện: "Thiên Thu, trái tim của ta là của ngươi, ngươi có thể đừng tức giận nữa, được không?"

Ma Thiên Thu trợn to hai mắt, thật lâu sau, y ôm lấy yêu tôn trước mặt, đem gương mặt chôn ở bờ vai của hắn, lúc này, y không kiêng nể gì mà dùng nước mắt làm ướt vạt áo đối phương.

Ma Thiên Thu chậm rãi nói: "...Ngươi có nói xin lỗi với ta à?"

Tấn Ly hơi run run, ôm chặt người trong lòng, dịu dàng nói: "Xin lỗi."

Ma Thiên Thu nhẹ giọng nở nụ cười: "Vậy ta tha thứ cho ngươi."

Tấn Ly chưa kịp mở miệng, liền nghe Ma Thiên Thu rầu rĩ nói: "Bản tôn tính tình không tốt, rất nhiều lúc cũng không chịu cúi đầu. Nếu như ngươi muốn cùng bản tôn ở bên nhau........ Thật sự chịu được sao?"

Tấn Ly cụp mắt: "Ngươi rất tốt."

"Ta thiếu ngươi rất nhiều, ngươi hẳn là hận ta..."

Tấn Ly ôm chặt vòng eo của y: "Nhưng ta hận không nổi, vậy ngươi liền dùng cả đời đến bồi thường ta đi."

Ma Thiên Thu gật đầu: "Được. Ta có nói xin lỗi với ngươi chưa?"

Ma Thiên Thu đem gương mặt đang ở hõm vai của hắn dời đi, ngước mắt nhìn hắn, mắt phải của y chậm rãi biến thành màu xanh lam, Ma Thiên Thu nhếch môi, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi."

Tấn Ly sững sờ: "Cái gì?"

Ma Thiên Thu cười nhẹ một tiếng: "Ta nói...xin lỗi."

Vừa dứt lời, liền nhào tới, lấy môi ngăn chặn lời của đối phương.

Từ đầu tới cuối, Ma Thiên Thu vẫn đợi một câu xin lỗi. Y không muốn Tấn Ly bồi thường bất cứ vật gì, y cảm thấy mình thua thiệt đối phương rất nhiều.

Chỉ cần một câu "xin lỗi" , cho dù người này làm chuyện gì, y cũng có thể tha thứ. Cho dù muốn y chết, y cũng không chút do dự mà đi chết.

Yêu tới sâu đậm, chết cũng không tiếc.

Cả đời này có thể gặp được người mình thích, cùng hắn bên nhau, là chuyện may mắn cỡ nào.

Từ đó vồ sau, Ma Thiên Thu liền ở lại Long Đảo. Như muốn đền bù mấy năm thiếu hụt, hai người điên cuồng làʍ t̠ìиɦ, mỗi một chỗ trên đảo đều vẩy đầy mồ hôi.

Thần thú đều sẽ cùng thần thú kết hợp, nhiều nhất là cùng yêu thú, thần thú rất ít khi tìn nhân loại coi như đạo lữ của mình.

Thần thú tính dục cực mạnh, Âm Cơ đã từng nói qua, ở phiên diện nào đó, long cùng xà có thể xem như họ hàng, bởi vì xà có thể hóa giao, sao đó sẽ hóa long. Xà bản tánh da^ʍ, trong tam tộc thần thú, Long tộc mang du͙© vọиɠ mạnh mẽ nhất.

Từ xưa tới nay, Phượng tộc có thể niết bàn trọng sinh, Kỳ Lân năng lực sinh sôi mạnh mẽ, duy nhất Long tộc rất khó sinh sản, nhưng lại có năng lực nào đó không tương đồng.

Mỗi khi làm được một nửa, Ma Thiên Thu liền chịu đựng không nổi mà tùy ý đối phương khống chế, y là Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn, thân thể siêu việt hơn người bình thường ngàn vạn lần, nhưng y vẫn không ngăn được sức mạnh đáng sợ của thần long này, bị đối phương lôi kéo sa vào bể tình, khó có thể tự kiềm chế.

May Ma Thiên Thu là nam tử, nếu như y là nữ tử, dùng tần sức cống hiến của Tấn Ly má nói, đủ khiến y mang thai mấy lần.

Chỉ riêng điểm này, thần thú so với nhân loại mạnh hơn rất nhiều. Ma Thiên Thu chưa từng nếm trải nguyên thần giao hòa, nhưng y cảm thấy, y và Tấn Ly tuyệt đối không thua gì song tu, chỉ như vậy thôi đã đủ khiến lý trí y trầm luân trong đó.

Chờ khi hai người làm chuyện hoang đường tận ba năm, Ma Thiên Thu cảm thấy không thể tiếp tục như thế được nữa.

Trong ba năm nay, bọn họ thường xuyên làm, thời gian nghỉ ngơi cực ít. Cho dù cảnh giới cao đến đâu, thực lực mạnh đến đâu, Ma Thiên Thu cũng thấy được chính mình bị ép khô, còn tiếp tục như vậy, y có khả năng thật sự bị ép chết.

Ma Thiên Thu dứt khoác nói: "Ta phải về Ma Đạo cung một chuyến." Dừng một chút, y liếc yêu tôn đang đi theo phía sau: "Không cho phép ngươi đi theo, tuyệt đối không được đi theo, biết không!"

Tấn Ly khéo léo gật đầu, không nhịn được hỏi: "Tại sao không thể đi theo?"

Ma Thiên Thu không chút nghĩ ngợi nói: "Ta còn chưa đem chuyện của ngươi nói cho bọn Thích Lạc, ngươi sao lại có thể đến Ma Đạo cung!"

Tấn Ly sững sờ, trong mắt hiện lên một tia mất mất: "Chừng nào nói cho bọn họ biết?"

Ma Thiên Thu nói: "Điều này sao có thể nói cho bọn họ!"

Thân mình Tấn Ly cứng đờ.

Ma Thiên Thu tiếp tục nói: "Muốn nói cho bọn họ biết cũng được, chỉ cần từ nay về sau ngươi ở dưới, bản tôn ở trên, bản tôn liền không chút do dự mà nói cho bọn họ, lại trực tiếp chiêu cáo thiên hạ, sau đó làm đại lễ kết thân, mời thiên hạ đại năng, ngươi thấy thế nào?"

Tấn Ly: "Được!"

Ma Thiên Thu ôm tâm tình kinh ngạc trở về Ma Đạo cung, qua một tháng, lại lần nữa tìm cớ trở về Long Đảo.

Y không tin được Tấn Ly sẽ sảng khoái đáp ứng như vậy, nhưng chờ đến buổi tối, khi y bị người này từ dưới hướng lên trên xuyên xỏ, Ma Thiên Thu nghiến răng nghiến lợi dùng một chân đá thần thú xuống giường, tức giận nói: "Ngươi thực hiện lời hứa như vậy sao?"

Tấn Ly vẻ mặt mờ mịt nói: "Ngươi ở trên, ta ở dưới... vừa rồi chẳng lẽ không phải sao?" Ngữ khí chân thành.

Ma Thiên Thu: "..."

Ma Thiên Thu sớm đã nói qua, chính mình tính tình không tốt, lúc này y thẹn quá hóa giận, không để ý Tấn Ly suốt ba ngày.

Tấn Ly khó hiểu mà cùng y nói chuyện, Ma Thiên Thu liền hừ nhẹ một tiếng, vờ như không nghe thấy.

Hai người đứng trong đình nhỏ giữa hồ, Ma Thiên Thu đánh cờ với chính mình, căn bản không cho Tấn Ly nhúng tay vào, nhưng y đánh cờ quá dở, mỗi bước đều làm Tấn Ly nhịn không được mà lên tiếng nhắc nhở.

Ma Thiên Thu dứt khoác làm loạn bàn cờ, bỏ đi ngắm phong cảnh. Trong nháy mắt, khi y xoay người, lại nghe tiếng sáo nhep nhàng vang lên. Ngón tay thon dài vuốt ve thân sáo, khi hắn thổi ra âm thanh đầu tiên, vạn vật yên tĩnh, chỉ nghe mỗi tiếng sáo.

Ma Thiên Thu chợt giật mình, hai mắt trợn to.

Tiếng sáo trong trẻo này, giống như là rồng ngâm, cuốn nước sông cuồn cuộn, có khi lại như tiếng mưa rơi bên cửa sổ.

Y đã nghe qua khúc này, y nhất định đã nghe qua khúc này!

Từ khi âm thanh đầu tiên khởi lên, sâu thẳm trong ký ức của y như có cái gì đó chậm rãi thức tỉnh. Hình như là mỹ diệu tiên nhạc, chắc là ở một chỗ nhân gian tiên cảnh mới có thể vang lên, mà người thổi nó hẳn là khí chất ung dung, phong hoa tuyệt đại nhất trên đời, có được tuyệt thế dung nhan khó có thể miêu tả.

Ma Thiên Thu nỗ lực nhớ lại, thế nhưng hồi ức lại như một tầng sương mù, mông lung hư ảo, chẳng thể thấy rõ. Hơn hai ngàn năm ký ức loạn thành một cục, càng suy nghĩ, lòng Ma Thiên Thu càng dao động, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi.

Đến khi y đau đớn kêu lên một tiếng, tiếng sáo đột nhiên dừng lại, Tấn Ly ôm chặt y, vội la lên: "Thiên Thu?"

Ma Thiên Thu gian nan nắm chặt ống tay áo Tấn Ly, nghiêm túc hỏi: "Đó là khúc gì?"

Tấn Ly ngẩn ra, nói: "Một khúc bình thường mà thôi."

Ma Thiên Thu còn muốn hỏi nữa, bỗng nhiên đầu tê rần, hơi thở hỗn loạn, vì thế nhanh đi vận chuyển linh lực, điều dưỡng khí tức. Chờ đến tối mới khôi phục lại bình thường, Tấn Ly ngồi bên cạnh đánh cờ, Ma Thiên Thu một tay chống cằm, cười nói: "Ngươi ngồi ở đây cả buổi chiều?"

Tấn Ly ngước mắt: "Ừ, ngươi như vậy làm ta không yên tâm."

Ma Thiên Thu thở dài: "Rõ ràng đời trước ta tới Hóa Thần kỳ trước. Nhưng tim ngươi đang ở chỗ của ta, vì sao ngươi có thể đột phá, còn đột phá nhanh đến vậy?"

Tấn Ly nói: "Tim ta đang ở chỗ ngươi, của ngươi chính là của ta, cái này có gì khác biệt sao?"

Ma Thiên Thu liền sửng sốt.

Người này giỏi nhất, chỉ sợ là vẻ mặt chân thành mà nói một ít lời ngon tiếng ngọt đi? Đáng sợ nhất chính là, lời này phát ra từ nội tâm, Ma Thiên Thu hoàn toàn vô lực chống đỡ, gương mặt đỏ bừng, hô khan một tiếng, chỉ chỉ bàn cờ nói: "Ân chuẩn ngươi, cùng bản tôn đánh cờ."

Sau đó, Ma Thiên Thu liên tiếp thua ba mươi sáu ván.

Ma Thiên Thu: "..."

"Bản tôn đánh cờ siêu tốt, ngươi lại không phải nhân loại, vì sao biết đánh cờ, còn đánh đến..." tốt như vậy?

Câu kế tiếp Ma Thiên Thu không nói ra, Tấn Ly lại tiếp tục đùa nghịch bàn cờ, nhàn nhạt nói: "Ta so với ngươi lớn hơn năm ngàn tuổi, khi ta tám trăm tuổi đã từng tìm được một quyển kì phổ ở trên Long Đảo, hiện tại nghĩ đến có lẽ là phụ thân ta lấy được ở đâu đó. Trên Long Đảo không có người, ta liền thường xuyên cùng mình đánh cờ, sớm thành thói quen."

Tấn Ly bình tĩnh nói, nhưng Ma Thiên Thu lại cầm lòng không được mà xoa tay hắn. Người kia kinh ngạc ngước mắt nhìn y, ma tôn liền nâng cằm lên, ra vẻ ngạo mạn nói: "Bản tôn đại phát từ bi, từ nay về sau.... bản tôn bồi ngươi đánh cờ, thế nào?"

Tấn Ly sửng sốt, không đáp lại.

Ma Thiên Thu: "Ngươi không cần quá cảm tạ bản tôn, bản tôn chỉ là nhàn rỗi tới nhàm chán, mới có hứng bồi ngươi đánh..."

"Không cần." Lời nói của Tấn Ly dứt khoác khiến Ma Thiên Thu ngây người: "Ngươi đánh cờ quá tệ, đánh cùng ngươi chi bằng ta đánh với chính mình."

Ma Thiên Thu: "Ngươi cút cho ta!!!"

Ma Thiên Thu tức giận, trực tiếp trở về Ma Đạo cung, nửa năm sau mới quay lại Long Đảo. Ma Đạo cung xảy ra một chút việc, Ma Thiên Thu xử lý hồi lâu mới quay lại, y trực tiếp xâm nhập vào kết giới trên Long Đảo, khi tìm được Tấn Ly, liền phát hiện hắn đang đem một khối gỗ đen từ trong đất ra.

Ma Thiên Thu kinh ngạc nói: "Nơi này còn có một ngôi mộ, tại sao trước đây ta chưa từng thấy?"

Tấn Ly đem mảnh gỗ kia tùy tiện đánh vỡ, rất nhanh liền có chim nhỏ ở tại Long Đảo ngậm mảnh gỗ về làm tổ. Chúng nó sinh ra ở trên Long Đảo, chết cũng ở Long Đảo, có một ít là yêu thú, ở cùng với Tấn Ly ít nhất trăm năm, thời điểm thấy Tấn Ly, chúng nó liền né tránh, chưa bao giờ cùng hắn thân cận.

Ma Thiên Thu nhìn tình cảnh này, nắm tay Tấn Ly, nói: "Đây là mộ gì? Tại sao đem nó hủy đi?"

Tấn Ly nói: "Vốn dĩ chính là một ngôi mộ chôn quần áo và di vật, hủy đi cũng không sao."

Ma Thiên Thu kinh ngạc nói: "Là bằng hữu của ngươi? Vị yêu tôn nào sao?"

Tấn Ly cúi đầu hôn Ma Thiên Thu, nụ hôn ôn nhu như chuồn chuồn lướt nước, hắn lắc đầu nói: "Không tính là bằng hữu. Vốn tưởng rằng hắn đã chết hơn hai ngàn năm, gần đây mới biết được hắn vẫn chưa chết, cho nên liền đem ngôi mộ chôn quần áo và di vật hủy đi."

Ma Thiên Thu nghe xong trong lòng có chút hụt hẫng.

Không phải bằng hữu.

Còn trông coi mộ chôn quần áo và di vật hơn hai ngàn năm.

Ma Thiên Thu hừ nhẹ một tiếng, buông tay Tấn Ly, đi nhanh về phía trước: "Bản tôn đi tu luyện ở hồ nước."

Non sông tươi đẹp, gió mạnh thổi bay vạt áo, phát ra tiếng phần phật. Hắn đứng trước ngôi mộ vô danh chôn quần áo và di vật, bình tĩnh nhìn hồng y ma tôn tu luyện giữa hồ nước, ánh mắt dần trở nên nhu hòa.

Tấn Ly hơi lắc đầu, tiếng thở dài bị dập tắt trong gió.

Mấy ngày sau, Ma Thiên Thu liền lôi kéo Tấn Ly đánh cờ. Đối với nước cờ dở như vậy, Tấn Ly cũng không muốn quyết đấu....Hay nói đúng hơn là nghiêng về một bên tàn sát. Vì thế, Ma Thiên Thu trịnh trọng suy nghĩ, nói: "Chúng ta lập cá cược đi, nếu như ngươi thắng ta một ngàn ván, ta đáp ứng ngươi một chuyện. Còn nếu ta thắng ngươi một ván, ngươi cũng phải đáp ứng ta một chuyện."

Tấn Ly: "...Thiên Thu, hình như ngươi nói sai con số phải không?"

Ma Thiên Thu không chút nghĩ ngợi hỏi ngược lại: "Có sao? Vậy thì mau bắt đầu đi, ngươi không có khả năng thắng ta một ngàn ván!"

Tấn Ly: "..."

Nửa năm sau, cuối cùng Tấn Ly thắng được một ngàn ván cờ. Trong một trăm ván đầu, Ma Thiên Thu thập phần bình tĩnh, dù thực lực đánh cờ của y không tốt nhưng có thể đánh thắng được Tần Quy Hạc, ngược lại so với Lạc Tiệm Thanh chênh lệch một ít. Nhưng đến một trăm ván cuối, Ma Thiên Thu bắt đầu chơi xấu.

Y lặng lẽ đổi quân cờ, nhưng bất luận y gian luận thế nào, đến cùng vẫn thua.

Hồng y ma tôn phất tay một cái, bàn cờ ở trúc đình liền biến mất. Khóe miệng ma tôn giựt giựt, khinh thường hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi thật không hổ là so với bản tôn lớn hơn năm ngàn tuổi, quả nhiên có chút thực lực."

Nhìn bộ dáng kiêu ngạo của y, ánh mắt Tấn Ly hơi động, nói: "Thiên Thu, ngươi phải đáp ứng ta một chuyện."

Sắc mặt Ma Thiên Thu liền cứng đờ, hồi lâu, y mới nói: "Ngươi nói đi."

"Chúng ta cùng nhau chơi thuyền trên hồ đi."

Ma Thiên Thu hai mắt trợn to, thật lâu chưa hoàn hồn.

Một lát sau, hai người liền leo lên Thiên Giai bảo thuyền, chơi thuyền ở hồ nước giữa Long Đảo. Nếu để người khác biết họ đem Thiên Giai pháp bảo sử dụng như thuyền nhỏ bình thường, chỉ sợ sẽ tức đến sái cổ.

Đây chính là Thiên Giai pháp bảo a!

Có thể chống đỡ một kích toàn lực của Hóa Thần kỳ tu sĩ, có thể một ngày đi vạn dặm.

Ma Thiên Thu am hiểu luyện khí, đồ vật y sử dụng đều là đồ tốt nhất. Yêu thú từ trước tới nay không thícb sử dụng pháp bảo, bọn họ toàn dựa vào thân thể dẻo dai, thần thú cũng thế. Trước đó, Ma Thiên Thu luyện cho Tấn Ly một viên minh châu Thiên Giai pháp bảo, viên minh châu này ánh sáng cao lãnh, bên trong lại chứa chấn lỏng hàn quang.

Thời điểm Tấn Ly nhận được nó, khó nén sự vui mừng, nhưng lại chưa từng dùng qua, chỉ là mỗi đêm lấy ra lau chùi thật cẩn thận.

Hắn căn bản không biết pháp bảo là đồ vật gì, chỉ cho là một vũ khí bình thường, còn không bằng dùng vuốt rồng của chính mình.

Ở giữa Long Đảo là một hồ nước không nhỏ, Ma Thiên Thu không có ý đi nhanh, để Thiên Giai bảo thuyền tự trôi theo dòng nước.

Sóng biếc dập dờn, bên dưới là từng đàn cá nhỏ bé, nước này sâu trăm trượng, mà lại trong suốt thấy đáy, có thể thấy được đá màu loang lổ dưới ánh nắng rạng rỡ. Trên hồ nồng đậm linh khí, hít thở một chút cũng cảm thấy sung sướиɠ thoải mái.

Ba ngày sau, Ma Thiên Thu điều động bảo thuyền, chuẩn bị trở về trúc đình.

Ma Thiên Thu vừa khống chế bảo thuyền, vừa ca ngợi nói: "Hồ này xác thực cực đẹp, ngoại trừ Cát Châu Mãn Nguyệt cốc, ta chưa từng gặp qua hồ nước có vẻ đẹp như vậy. Tấn Ly, linh khí trên hồ nước đều đã ngưng tụ thành ảo cảnh của tám ngàn năm, ngươi thường một mình đến xem ảo cảnh sao?"

Tấn Ly gật đầu: "Ừ, một mình."

Ma Thiên Thu môi đỏ nhếch lên: "Về sau ta xem cùng ngươi."