Chương 164-1

Trước khi ngất đi, Ma Thiên Thu mở to hai mắt, vẫn luôn trừng người kia. Cho dù người kia ôm y, chữa thương cho y, đau lòng chăm sóc y, y cũng không có một tia xúc động, ánh mắt thâm trầm nhìn đối phương.

Đến khi không chịu đựng nổi, y nhắm hai mắt lại.

Tấn Ly thấy y ngất đi, liền muốn kéo tay y, mười ngón tay đan chặt chẽ. Ma Thiên Thu dùng chút sức lực cuối cùng, đem tay của đối phương mạnh mẽ gạt ra, không nhìn tới biểu tình kinh ngạc của Tấn Ly, nặng nề thϊếp đi.

Khi Ma Thiên Thu tỉnh lại, thân thể chưa khôi phục hoàn toàn, cánh tay gần đứt tuy rằng đã được chữa trị, lại có chút không thuần thục, cần một thời gian để thích ứng. Ma Thiên Thu rời giường, đứng trước cửa sổ nhà trúc, thấy được hồ nước sóng biếc dập dờn.

Phía sau truyền đến hơi thở mỏng manh, Ma Thiên Thu quay đầu, nhìn thấy Tấn Ly.

Có một số việc cho dù không nói, Ma Thiên Thu cũng đóan được. Y không phải là loại người ngây thơ, thế lực tranh đấu bên trong yêu tộc đã như nước với lửa, số ít trong sáu mươi bốn yêu tôn không thể tiếp tục ngủ say.

Bọn họ lấy việc "Tấn Ly ngã xuống" để thiết kế bố cục, tìm ra thế lực đang rục rịch bên trong yêu tộc. Vì để cho ván cờ này càng thêm chân thật một chút, trái tim Tấn Ly xác thực bị moi ra, làm như quân cờ.

Bên trong Long Đảo và những nơi khác, rất nhiều yêu thú bị thế lực bên Tấn Ly tiêu diệt toàn bộ.

Đây chỉ là hai phe thế lực quyết đấu, không có phân chia tốt xấu, người thắng làm vua.

Một ván này bố trí tới chân thật, Ma Thiên Thu dĩ nhiên không phát hiện đây là một cảm bẫy, mạnh mẽ tiến vào ván cờ này. Nghĩ đến Tấn Ly cùng mấy vị yêu tôn sớm đã ẩn núp trên Long Đảo, chờ nhóm người hộ tống trái tim này đến mà đánh tan, còn y lại ngu dại chạy vào cướp đoạt trái tim, suýt nữa bỏ mạng.

Tấn Ly đưa tay kéo Ma Thiên Thu, y liền tránh né sang một bên.

Yêu tôn áo lam hơi choáng váng, chỉ thấy ma tôn lạnh nhạt nhìn hắn, trong đôi đồng tử đỏ rực không có bất kỳ cảm xúc gì.

Ma Thiên Thu không phải như vậy.

Y trước nay dám yêu dám hận, nếu thực sự chán ghét, liền sẽ mở miệng châm chọc, thậm chí trực tiếp động thủ.

Thế nhưng giờ này, y nhìn Tấn Ly, ánh mắt như nhìn người xa lạ.

Tấn Ly mấp máy môi không biết nói gì, lời nói tới bên miệng rồi lại không thể nói ra.

Do thương thế thật sư quá nặng, tạm thời Ma Thiên Thu ở lại trên Long Đảo.

Trời sáng khí trong, lại không có mây, xung quanh Thanh sơn là một hồ nước lóng lánh, gió thổi qua, nhấc lên từng cơn sóng gợn, có âm thanh chim hót, lại có thể thấy được vô số linh thảo kỳ dị đang sinh trưởng, hấp thu linh khí của đất trời. Thời điểm hoàng hôn mờ nhạt bao phủ cả hòn đảo, tựa như khoác lên kim sa, khiến thời gian dừng lại, vạn vật tốt đẹp như phảng phất sự vĩnh hằng.

Long Đảo vượt xa lời Tấn Ly từng nói, Ma Thiên Thu sống hơn hai ngàn năm, đây là nơi đẹp nhất mà y từng thấy.

Ma Thiên Thu không cho Tấn Ly trị thương, để tự mình làm, điều đó khiến thân thể y khôi phục rất chậm.

Chờ thương thế khôi phục sáu phần, đủ để y một mình rời đi yêu cảnh, trở về Ma Vực. Ma Thiên Thu dứt khoác buông bỏ tất cả, trực tiếp rời đi. Y đi được khoảng trăm dặm, Tấn Ly liền đuổi theo.

Trầm mặt một lúc, Tấn Ly rũ đôi mắt, gương mặt hiện lên một tia mất mát: "...Kế hoạch này đã sớm lập ra, ta muốn nói cho ngươi biết, ngươi lại đóng tử quan không muốn gặp ta. Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ tiếp tục bế quan, không nghĩ rằng ngươi lại đi tới nơi này."

Ma Thiên Thu nâng mắt nhìn, rốt cuộc y chịu mở miệng nói câu đầu tiên: "Cho nên, kế hoạch của các ngươi thành công rồi sao?"

Dường như không nghĩ tới đối phương sẽ hỏi vấn đề này, Tấn Ly theo bản năng mà nói: "Mấy ngày này đều đem tàn đảng tiêu diệt hết."

Ma Thiên Thu cười lạnh nói: "Chúc mừng."

Dứt tiếng, liền xoay người đi, Tấn Ly lập tức kéo cổ tay y, cả kinh nói: "Thiên Thu."

Trong phút chốc, từ trong tay ma tôn hồng y chợt lóe lên ánh sáng đỏ chói, hướng Tấn Ly đánh tới, mỗi một roi đều hung hăng đánh, căn bản không có một chút do dự, khiến Tấn Ly không dám khinh thường mà nhanh chóng ngăn cản.

Ầm ầm ầm!

Ma khí ngưng tụ trên roi dài, giống như cự xà lượn một vòng trên biển rộng, một roi đánh xuống liền khiến cho sóng biển ngập trời.

Tấn Ly miễn cưỡng tránh né, nói: "Thiên Thu, ngươi không nên tức giận, ta thật sự không...."

"Ngươi không biết cái gì? Ngươi biết tất cả mọi chuyện!"

Liên tiếp từng roi, chiêu nào của Ma Thiên Thu cũng dồn hết sức lực, nhưng mà tu vi của y thấp hơn Tấn Ly, thương thế lại chưa hoàn toàn khôi phục, căn bản không có khả năng đả thương Tấn Ly, mà vẫn cứ cố chấp giơ roi.

"Lúc trước có phải ngươi trốn ở trên Long Đảo? Ngươi chứng kiến ta đoạt lấy trái tim của ngươi, có cảm giác gì? Có phải cảm thấy ta đặc biệt yêu ngươi, đời này không rời bỏ ngươi? Tấn Ly, ngươi cho rằng ngươi là ai, bản tôn chỉ coi ngươi như người bình thường, có chút nhớ tên mà thôi, ngươi cho rằng cùng bản tôn phát sinh quan hệ, ngươi liền trở nên đặc biệt? Trong lòng bản tôn, ngươi không sánh được Vân Hương, không sánh được Thích Lạc, không sánh được Tần Quy Hạc, Tần Tư Di, ngươi chính là người bình thường, cùng bản tôn không có quan hệ gì!"

Âm thanh nghẹn ngào theo tiếng roi phần phật vang trong đất trời, ma tôn sắc mặt trắng bệch, môi bị mình cắn sắp chảy máu, y quật cường không ngừng giơ roi công kích đối phương. Tuy rằng mỗi một roi đều đem hết toàn lực đáng xuống, nhưng trên thực tế lại không có đánh tới chỗ yếu của Tấn Ly.

Tấn Ly bỗng nhiên đưa tay cầm lấy roi, để roi tàn nhẫn đánh vào lòng bàn tay mình, bổ ra một vết thương đầy máu ồ ạt nhuộm đỏ ma tiên. Ma Thiên Thu nhìn tình cảnh này, mặt không biểu tình liền muốn rút ma tiên. Nhưng bị Tấn Ly gắt gao túm lấy.

Đồng tử xanh thẳm không ngừng chớp, Tấn Ly khàn giọng lẩm bẩm nói: "Thiên Thu, ta chưa bao giờ nghĩ như vậy. Ngày ấy ta sớm muốn đi ngăn lại ngươi, muốn cứu ngươi, thế nhưng...."

Ma Thiên Thu đơn giản đem roi vung một cái, tự giễu nói: "Thế nhưng nếu ngươi đi ra, không thể khiến yêu thú chui vào bẫy rập các ngươi đã bố trí từ lâu, đúng không?"

Tấn Ly im lặng không nói.

Từ trước tới giờ yêu thú so với nhân loại da thịt cứng cáp hơn, muốn đáng chết một yêu thú, độ khó cực cao. Ngày ấy Tấn Ly ở trên Long Đảo bày ra thái sơ diệt thần trận, chỉ cần những yên tôn đó tiến vào phạm vi Long Đảo, bọn họ sẽ khởi động trận pháp, đem đối phương nhốt lại, chậm rãi gϊếŧ chết.

Nhưng mà, sự xuất hiện của Ma Thiên Thu lại ngăn cản những yêu tôn đó tiến vào Long Đảo.

Khi Ma Thiên Thu bị hai Thiên Giai yêu tôn cùng năm Địa Giai yêu tôn đánh gần chết, y lại dùng hết sức lực đoạt lấy trái tim kia, an tĩnh chờ đợi cái chết. Những việc này, Tấn Ly đều nhìn thấy, nhưng đến thời khắc cuối cùng hắn mới xuất hiện.

Nếu thời điểm gϊếŧ y, những yêu tôn đó không tiến vào phạm vi Long Đảo...

Vậy hắn sẽ xuất hiện sao?

Hay là, sẽ trơ mắt nhìn y bị những người này đánh chết.

Ma Thiên Thu không dám nghĩ tới đáp án này, y lạnh lùng nhìn thần thú đang ở trước mặt. Trong ánh mắt phức tạp của y, huyết sắc tràn ngập trong đó, ngưng tụ ra sát khí nồng đậm, y nhìn đến Tấn Ly trong lòng hoảng loạn. Sau đó, Ma Thiên Thu xoay người rời đi.

"Thiên Thu."

Lúc này Tấn Ly dùng mười phần sức mạnh bày ra một đạo kết giới, đem Ma Thiên Thu nhốt lại bên trong.

Ma Thiên Thu đưa lưng về phía Tấn Ly, thân ảnh gầy gò dưới ánh mặt trời có chút mờ mịt, từng cơn gió nhẹ thổi qua, thổi lên y phục rộng rãi, giống như bên trong chỉ là một cái khung xương. Bởi vì trọng thương khiến y gầy đi rất nhiều, nhìn qua có chút hiu quạnh.

Tấn Ly bước nhanh tới, nói: "Ngày đó ta thực sự muốn đi cứu ngươi, nhưng bọn họ lại ngăn cản ta."

Lần này Ma Thiên Thu không hề phản kháng, để Tấn Ly nắm tay y. Bàn tay kia vô cùng lạnh lẽo, làm thân thể hắn run lên, nhìn về phía người kia, chỉ thấy Ma Thiên Thu hơi cúi đầu, thần sắc bị tóc che mất, môi mím chặt, đã sớm bị chính mình cắn đến rướm máu.

Trong lòng Tấn Ly đau xót, run rẩy gọi: "Thiên Thu..."

Ma Thiên Thu chậm rãi ngẩng đầu, môi đỏ phút chốc nhếch lên, lộ ra nụ cười chói mắt. Cặp mắt đào hoa dưới ánh mặt trời thật giống bảo thạch quý giá, nhưng lại có một tầng nước nhàn nhạt trong đó.

Y kiêu ngạo lên tới chín tầng mây, rồi lại yếu ớt đến chạm vào liền tan.

Ma Thiên Thu nhẹ nhàng nở nụ cười: "Yêu tôn Tấn Ly không hổ là thiên tài yêu tộc vạn năm khó gặp. Ngươi có thể nhốt lại bản tôn, nhốt bao lâu cũng được, bản tôn không để ý loại chuyện nhỏ nhặt này."

Tấn Ly lập tức sửng sốt.

Ma Thiên Thu trào phúng nói: "Coi như trước đây bản tôn mắt bị mù, ngươi hiện giờ còn không bằng ngươi lúc không nhớ gì. Ngươi nếu vĩnh viễn không nhớ gì, ít nhất ngươi muốn lấy trái tim bản tôn, bản tôn tuyệt đối không phản kháng. Muốn gϊếŧ, muốn lăng trì, đều tùy ý ngươi."

"Thiên Thu!"

Ma Thiên Thu nhìn một cái liền biết Tấn Ly đã khôi phục ký ức.

Đã từng ôm mong đợi, mang trái tim của người này cùng yêu đan đi tới yêu tộc, lại không nghĩ tới sẽ nhìn thấy tình cảnh cả đời không quên. Y nhiều lần sinh tử đem đối phương cứu ra, nhưng người này lại nói: "Ngươi dơ bẩn thấp hèn."

Là y thấp hèn, mới có thể da mặt dày cầu hắn thượng mình mười ngày. Y suýt chút nữa đã chết trong tình sự điên cuồng, nhưng người này lại đem y như công cụ dùng để phát tiết du͙© vọиɠ, chưa từng chú ý tới y bị hắn làm hôn mê, nói gì tới tình yêu.

Đồng thời, y quả thật cũng rất ngu. Người này lấy cái chết lập bẫy, y lại ngu xuẩn đâm đầu tới cửa, còn nghi ngờ không có người này, chính mình chết rồi kỳ thực cũng không có gì ghê gớm.

Ma Thiên Thu đưa tay ra, lần thứ hai che trước mắt Tấn Ly.

Cũng như một ngày kia, y từ bỏ hết thảy, ngồi ở trên người này, phóng đãng động eo lên xuống. Khi đó y liền che mắt người này, ít nhất không cho hắn thấy bộ dáng chật vật của mình.

Lúc này, y liền chặn lại đôi mắt Tấn Ly, không cho hắn nhìn thấy nước mắt của mình.

Cả đời này Ma Thiên Thu khóc không nhiều, chỉ có ba lần, toàn bộ đều vì người này.

Tấn Ly kéo tay Ma Thiên Thu, dời nó khỏi mắt mình, mắt Ma Thiên Thu đỏ lên, giận dữ nói: "Cút."

Dứt lời, Ma Thiên Thu liền muốn rút lại tay mình đang trong tay đối phương, nhưng Tấn Ly lại cầm thật chặt.

Ma Thiên Thu cười lạnh nói: "Yêu tôn chẳng phải đã nói, thanh tĩnh ngưng thần, sẽ không nghĩ tới sự tình dơ bẩn, cũng sẽ không trở nên thấp hèn."

"Thiên Thu."

"Ta nợ ngươi, ngươi nếu muốn cứ moi tim của ta." Ma Thiên Thu đem tay Tấn Ly kéo tới l*иg ngực mình, ngay chỗ trái tim đang đập kịch liệt, y cười nói: "Đau đờn moi tim bản tôn đã sớm hưởng qua, moi trái tim này, từ đây về sau bản tôn không bao giờ nợ ngươi, ngươi muốn dằng vặt, nhục nhã bản tôn thế nào, đều tùy ý ngươi."

Tấn Ly trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi: "Moi quả tim này, ngươi liền không tức giận nữa à."

Ma Thiên Thu nở nụ cười: "Bản tôn làm sao, ngươi muốn.... hỏi...."

Âm thanh im bặt, hai mắt phút chốc trợn to, thân thể Ma Thiên Thu run lên, không dám tin vào yêu tôn trước mắt mình. Y chậm rãi cúi đầu nhìn l*иg ngực mình, chỉ thấy ngón tay thon dài của Tấn Ly xuyên thấu qua làn da cùng máu thịt y, chân thật mà chạm vào trái tim của y.

Cái tay kia cầm lấy trái tim của y, thật sự... muốn moi tim y.

Moi tim cũng không quá đau đớn, đối với Ma Thiên Thu chỉ như nỗi đau bị kim đâm trúng. Mà giờ khắc này, tâm y lại đau như cắt.

Chính y cũng thập phần chật vật.

Y không ngẩng đầu nhìn biểu tình Tấn Ly, chỉ có thể gắt gao nhìn chầm chầm vào cái tay đang moi tim mình. Nước mắt tích tụ lâu ngày, hung hăng rơi xuống trên mu bàn tay trắng nõn của Tấn Ly. Thần thú lạnh nhạt vô tình, thần thú.... chỉ sợ là không có tâm.

Ma Thiên Thiên tái nhợt cười nhẹ: "Ngươi muốn moi liền moi, hà tất phải tỉnh táo làm..."

Vù!

Bên tai vang lên một đạo âm thanh, Ma Thiên Thu cảm nhận được tim mình bị moi ra , rồi gặp lại trái tim của chính mình, trên tay Tấn Ly dính đầy máu của y, một trái tim trong lòng bàn tay của hắn nhẹ nhàng đập.

Trong lòng Ma Thiên Thu trống rỗng, mà y cảm thấy, trái tim của mình thật sự không còn.

Dùng thực lực ma tôn, không có tim còn có thể sống thêm hai trăm năm trở lên. Nhưng đối với Ma Thiên Thu, giờ phút này y đã chết.

Thời gian trôi qua vô cùng chậm, Ma Thiên Thu ngẩng đầu lên, nước mắt làm ước khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế, đồng tử y run rẩy, nhìn chăm chú yêu tôn trước mắt. Y nghe được chính mình giống như khóc, hỏi: "Ngươi thật sự... thích ta sao?"