Chương 6

"Đổi được rồi." Tiểu Đậu Tử cười nói kiên định nói: "Chủ tử, ngài có muốn uống nước không? Nô tài mang về một chút nước nóng đây."

Vừa nói, hắn ta vừa đặt chiếc ấm trên tay lên bàn.

Chúc Linh Yên quay đầu nhìn hắn nói: "Quay mặt lại đây ta xem."

Tiểu Đậu Tử rót nước một lát, mới chậm rãi xoay người.

"Quay lại lần nữa."

Tiểu Đậu Tử không nghe lời mà cúi mặt xuống: “Vừa rồi nô tài vô tình ngã, không sao đâu.”

Căn phòng được thắp sáng lờ mờ.

Thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi trông vô cùng gầy gò, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn rũ xuống, gần như chìm trong bóng tối.

Chúc Linh Yên vô thức nắm chặt chăn.

Đây là người sống chứ không phải người giấy.

Nàng có chút lo lắng: “Ngươi bị ngã à?” Chúc Linh Yên cố gắng tỏ ra bình tĩnh, “Ngươi lại bị ai bắt nạt à?”

Tiểu Đậu Tử cúi đầu lắc đầu: “Là nô tài tự mình té thôi.”

Chúc Linh Yên nhìn hắn, chiếc mũ gạc và bóng tối nuốt chửng gần hết khuôn mặt hắn, chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt trắng nõn, đứng im lặng khuất phục trong đêm đông.

"Được." Chúc Linh Yên nói.

Bây giờ nàng đã là Mỹ nhân bị giáng cấp, cho nên cũng chẳng thể ra mặt cho hắn được.

Chuyện gì đang xảy ra với Doanh Doanh nàng vẫn còn chưa rõ.

“Nô tài rót nước cho Chủ tử.” Thấy nàng không hỏi nữa, Tiểu Đậu Tử cúi người rót nước.

Lúc Chúc Linh Yên cầm lấy chén trà, phát hiện mu ngón tay hắn có vết sẹo, nhìn không phải bị ngã mà giống như...

Giống như có ai đó dùng chân dẫm lên tay và cán mạnh vào vậy.

Tay của Chúc Linh Yên bắt đầu nắm chặt lại một cách vô thức, giống như bị điện giật. Nàng cúi đầu, đổi tay cầm cốc, nhấp một ngụm.

“Nguyên Tiêu cô nương mang đến hai cái chăn.” Nàng chỉ vào góc giường: “Ta giữ một cái, ngươi lấy cái kia đi.”

Tiểu Đậu Tử lập tức nhìn sang, kinh ngạc nói: "Nguyên Tiêu tỷ tỷ tới rồi? Hy Tần bảo nàng tới gặp Chủ tử sao?"

Hắn ta có chút vui mừng. Nếu như chủ nhân có thể Hy Tần nương nương chiếu cố thì có lẽ cuộc sống sau này sẽ tốt hơn rất nhiều.

"Ừ." Chúc Linh Yên không giải thích nhiều, Hy Tần có lẽ sẽ không thích nàng.

Nếu Hy Tần thích nàng, cô ta sẽ không chỉ gửi hai chiếc chăn bông cho Chúc Linh Yên.

Nhưng chỗ của nàng cũng chẳng có gì đáng để xem trọng cả. Hy Tần thật tốt bụng khi nhờ nô tài của mình gửi cho nàng hai chiếc chăn bông để giải tỏa nhu cầu cấp thiết lúc này.

"Hy Tần nương nương là người tốt." Tiểu Đậu Tử cảm kích nói, sau đó lắc đầu, "Chủ tử, xin ngài giữ lại, ta có chăn bông rồi."

Hắn sống cùng với các thái giám trẻ khác trong Lưu Vân cung, giống như chủ tử của mình, bị đẩy vào đó liệu hắn ta có được người khác chào đón không?

“Cầm đi.” Chúc Linh Yên nói: “Đừng bắt ta phải nói lại lần thứ hai.”

Tiểu Đậu Tử hơi giật mình, ánh mắt dừng lại trên mặt nàng, sau đó cúi đầu: “Vậy nô tài xin đa tạ Chủ tử đã quan tâm.”

Sau đó hắn ôm chăn đi ra ngoài.

Ăn uống xong, Chúc Linh Yên không cần hầu hạ nữa.

Dù sao nàng cũng là nữ nhân, Tiểu Đậu Tử cho dù là thái giám trẻ cũng không thích hợp hầu hạ.

Sau khi tiếp đón hai nhóm khách thì đã muộn. Chúc Linh Yên nằm trên giường ngủ thϊếp đi mà không chưa đếm được mấy con cừu.

Những ngôi sao mờ dần và vầng trăng bàng bạc lặn ở phía tây.

Ánh sáng trắng đυ.c thay thế màn đêm mờ ảo, cung điện tĩnh lặng bắt đầu thức giấc.

Những bước chân vội vã và lặng lẽ của người trong cung đã dập tắt hơi thở cuối cùng của màn đêm.

Cuối cùng trời đã sáng.

Sau khi trang điểm xong, hoàng hậu toàn thân dát vàng ngọc, mũ miện đính ngọc trai và ngọc lục bảo, nắm tay cung nữ duyên dáng bước ra ngoài.

Trên mặt nàng là một nụ cười bình thường, nhưng nụ cười này hình như có gì đó khác lạ.

"Tham kiến

Hoàng hậu. Hoàng hậu thiên tế, thiên thiên tuế."

Nhìn thấy hoàng hậu đi ra, Quý phi, tứ Tần cùng năm vị Tiệp dư bắt đầu hành lễ.

Ngoại trừ quý phi không cần phải quỳ thỉnh an, những người còn lại đều quỳ xuống đất, cung kính cúi đầu.

Vốn dĩ theo quy tắc Tiệp Dư cũng không cần phải đến thỉnh an.

Chỉ có Quý phi, tứ Phi và tứ Tần mới có tư cách thỉnh an hoàng hậu.

Nhưng ai bảo vị trí tứ Phi đều trống? Chỉ Quý phi và Tứ tần đến bái kiến, khiến cho hậu cung trở nên trống rỗng, vắng tanh.

“Đứng lên đi.” Hoàng hậu nói.

Nàng nhìn quanh cung điện một lượt, trên mặt mang theo nụ cười nói: "Hôm nay thời tiết đẹp, tâm tình ta cũng rất tốt. Người đâu gọi tất cả mấy vị Mỹ nhân đến đây cho ta."

Tiểu cung nữ bên cạnh quỳ xuống nói: "Nô tỳ tuân lệnh."

Sau đó xoay người từ từ rời khỏi cung.

Mọi người đều quay về chỗ ngồi của mình.

Nghĩ đến đêm qua, cung nữ bên cạnh hoàng hậu đi tới Lưu Vân điện, như muốn tìm kiếm Chúc Mỹ Nhân, nàng bắt đầu suy đoán.

Tám Mỹ nhân, không bây giờ là chín.

Chín Mỹ nhân sống tại Lưu Vân cung và Phi Vũ cung.

"Hoàng hậu triệu các người, xin các vị Mỹ nhân nhanh chóng đến Phụng Nghi cung cùng nô tỳ."

Mệnh lệnh của Hoàng hậu lập tức khiến cho hai cung trở nên hỗn loạn và bận rộn.

Nếu đến thỉnh an Hoàng hậu thì nhất định không được ăn mặc xuề xòa. Nhưng nếu ăn mặc chỉnh trang thì không thể nhanh chóng đến đó được.

Những tiếng mắng mỏ, ồn ào, náo nhiệt đan xen vào nhau.

Trong căn phòng nhỏ ở góc phía Tây Bắc cung Lưu Vân không có người để ý, Chúc Linh Yên đã mặc quần áo xong và bước ra khỏi phòng.

Đứng trong sân, khóe miệng nàng hơi nhếch lên, ánh mắt sáng ngời.

Tiểu Đậu Tử ở một bên lo lắng nhìn nàng: "Chủ tử..."

Đến thỉnh an Hoàng hậu, nhưng chủ tử lại ăn mặc giản dị như vậy, trên đầu chỉ có một chiếc trâm cài bạch ngọc, rõ ràng không phải là rất khiếm nhã sao?

"Có chuyện gì sao?" Chúc Linh Yên quay người lại liếc nhìn hắn.

Tiểu Đậu Tử do dự nói, cuối cùng cúi đầu: "Không có gì."

Khiếm nhã thì sao chứ? Chủ nhân, nàng ấy không có quần áo hay đồ trang sức nào khác!

Ngay cả chiếc trâm cài tóc bằng ngọc trắng trên đầu hôm qua cũng được cầm để đổi lấy bạc, nhưng hắn vẫn cẩn thận không nỡ đi đổi, bây giờ lại lấy nó ra cài lại lên cho nàng.

"Lát nữa ngươi không cần đi theo ta đâu." Chúc Linh Yên nhìn về phía bên phải khuôn mặt của hắn, đêm qua đã cố gắng đã che lại, nhưng bây giờ lại không thể che giấu được nữa, vết bầm tím và sưng tấy hiện rõ trên khuôn mặt trắng trẻo của hắn.