Chương 32

Chúc Linh Yên cũng không trách hắn, nói: “Hiện tại ta thăng chức, ta sẽ cho ngươi một ít tiền.”

Tiểu Đậu Tử vui mừng khôn xiết, lập tức quỳ xuống tạ ơn: “Đa tạ Chủ tử!”

Thấy hắn vui vẻ như vậy, Chúc Linh Yên cũng cười.

Tin tức nàng được thăng chức đã chóng lan truyền khắp hậu cung. Hy Tần gửi quà chúc mừng cho nàng, nhưng những người khác lại không nói gì.

Có vài vị Tiệp dư tỏ ra bình tĩnh, cũng có một số người đến chúc mừng nàng,.

Khi nàng đến Phụng Nghi cung để thỉnh an, thái độ của chúng phi tần đối với nàng cũng thay đổi.

Tuy nhiên, chỗ ngồi của nàng vẫn ở dưới chân Hoàng hậu.

“Sở thích của Chu Tiệp dư thật sự độc đáo.” Tĩnh Tần liếc nhìn nàng rồi nói.

Nàng ta chỉ hứa sẽ không bắt lỗi Chúc Linh Yên. Nhưng đây cũng chỉ là một câu nói bình thường thôi cũng chẳng được tính là bắt bẻ.

Chúc Linh Yên khách khí nói: “Tĩnh Tần quá khen.”

Tĩnh Tần trợn mắt.

Không nói thêm được gì.

Lời nói hôm qua của Chúc Linh Yên khiến nàng ta vẫn còn bối rối, đầu óc hỗn độn, lúc nào cũng lơ đãng.

Về phần những người khác, khi nhìn Chúc Tiệp dư mới được thăng chức, tâm tư lại càng trở nên phức tạp.

Bọn họ đều đánh giá sai Chúc Tiệp dư lương thiện!

Bọn họ rất muốn xem nếu một ngày nào đó được phong làm Tần phi, liệu Chúc Linh yên có còn ngồi dưới chân Hoàng hậu không?

Ôi! Ai lại mong đợi nàng ta sẽ được thăng chức chứ? Hãy để nàng ấy ngồi dưới chân Hoàng hậu suốt đời!

Ngọc Tần ngồi phía dưới vẫn kín đáo như thường lệ. Lúc này nàng đang cúi đầu, không ai có thể nhìn rõ cảm xúc của mình.

Những ngón tay thon dài nắm chặt, chứng tỏ nàng ta không hề bình tĩnh như vẻ ngoài.

Chúc Linh Yên được thăng chức khiến nàng cảm giác như nuốt một cục tức to đùng, nuốt không trôi.

A lạc đã nói với nàng rằng giữa hai người không có chuyện gì xảy ra cả. Nhưng đã nửa đêm rồi, nếu không có chuyện gì thì làm sao hắn có thể đuổi nàng ta ra ngoài?

Kiêu ngạo như Vân Lạc Triều, người chưa từng nhắc đến Chúc Linh Yên. Ngọc Tần cũng không muốn hỏi hắn mà chỉ có thể lặng lẽ đoán mò mà thôi.

Chẳng lẽ Chúc Linh Yên thích nịnh nọt, A Lạc khó chịu nên đuổi nàng ra ngoài?

Nghĩ đến cảnh tượng này, Ngọc Tần không kìm được cảm xúc, vội vàng cúi đầu che đi đôi mắt đang hỗn loạn của mình.

Nói chuyện được một lúc thì mọi người giải tán.

Chúc Linh Yên vẫn ở lại như thường lệ.

“Cám ơn chị yêu đã thăng chức cho em.” Chỉ có hai người bọn họ, không có người ngoài, Chúc Linh Yên nhảy tới sau lưng Ôn Thải Doanh, cúi người bóp chặt vai nàng.

Ôn Thải Doanh xua tay: "Không có việc gì, chuyện nhỏ thôi."

“Cung tớ ở bây giờ lớn hơn rất nhiều.” Chúc Linh Yên nói: “Nó làm tớ nhớ đến lúc chúng ta mới vào đại học.”

Ôn Thải Doanh cũng nhớ tới, xúc động nói: “Ký túc xá của chúng ta khi đó là tốt nhất rồi.”

Khi họ bước vào năm thứ nhất, hai người được xếp vào một căn phòng rất rộng rãi và sáng sủa, có sàn gỗ.

Thật không may, đến năm hai họ buộc phải chuyển đi, nơi đó vô cùng đông đúc, cửa sổ cũng rất nhỏ, hai người phải mất một thời gian để làm quen với nó.

"Cậu còn nhớ chú và gì không?" Dừng một chút, Chúc Linh Yên hỏi.

Vai Ôn Thải Doanh bất chợt khựng lại, nhưng cũng không nói gì.

Một lúc sau, nàng nói với giọng nghẹn ngào: “Đương nhiên là nhớ.”

Nước mắt tuôn rơi, Ôn Thải Doanh không chịu được mà với tay lấy khăn lau nước mắt.

Dù là Hoàng hậu nhưng nàng ấy cũng không thể làm theo ý mình. Nói cách khác, chỉ vì là hoàng hậu nên nàng ấy khóc cũng phải nghiêm túc.

Chúc Linh Yên cảm giác như có thứ gì đó đâm vào tim mình. Im lặng, nàng bước tới và ôm bạn mình vào lòng.

Bản thân nàng cũng nhớ nhà. Nhưng nàng ấy có thể hiểu Doanh Doanh. Cậu ấy từ trước đến nay là một người con hiếu thảo, sau khi tốt nghiệp không ở lại thành phố lớn mà đến thành phố cấp ba để tìm một công việc, cậu ấy làm tất cả chỉ vì muốn báo hiếu cha mẹ.

Ai mà nghĩ rằng hai người lại xuyên không? Dù chú gì có được chăm sóc thì sao chứ? Mất đi một người con gái mới là đả kích lớn đối với họ.

Ôn Thải Doanh khóc một hồi, sau đó đứng thẳng lên, lau nước mắt, cố gắng bình tĩnh lại.

"Sẽ ổn thôi," nàng nói, "Chắc chắn sẽ có cách để quay trở lại."

Chúc Linh Yên liền an ủi Doanh Doanh: "Đúng vậy, nói không chừng sau khi chúng ta sống cả một đời thì bên đó mới chỉ như một giấc mộng mà thôi.”

"Ừ, đúng vậy." Ôn Thải Doanh đồng ý.

Hai người không nhắc lại chủ đề này nữa.

Chúc Linh Yên nhúng khăn tay vào nước, lau vết nhòe trên mặt nàng, sau đó thoa lại phấn cho bạn mình.

“À mà, hôm qua Tĩnh Tần có tới gặp cậu không?” Ôn Thải Doanh nghĩ tới điều gì đó hỏi: “Nàng ta không làm phiền cậu chứ?”

Chúc Linh Yên lắc đầu: "Không, chuyện này tớ đã giải quyết xong xuôi rồi."

Sau đó lặp lại những gì mình đã nói với Tĩnh Tần hôm qua.

"Ha ha ha!" Ôn Thải Doanh cười lớn: "Được được được, không sao cả"

"Thật sao?" Chúc Linh Yên cười nói: "Tớ cũng cảm thấy không có vấn đề gì."

"Sẽ không có vấn đề gì chứ?" Chúc Linh Yên có chút lo lắng.

Ôn Thải Doanh nhướng mày: "Có thể có vấn đề gì?"

"Tớ không biết." Chúc Linh Yên nói: "Tớ chỉ là có chút lo lắng." Chuyện này nếu như có vấn đề, sẽ là vấn đề lớn.

Ôn Thải Doanh rất bình tĩnh: “Cậu chỉ nói miệng với nàng ta mà thôi, nếu sau này bị hỏi đến thì đừng có thừa nhận là được.”

Nếu hắn ta hỏi thì chỉ cần nói không biết, không nói, không phải là ta.

"Được!" Chúc Linh Yên dùng sức gật đầu, Doanh Doanh nói đúng.

Ôn Thải Doanh lại bắt đầu "hahaha", nắm lấy cánh tay Chúc Linh Yên nói: "Làm tốt lắm."

Hắn ta chỉ là một thứ mặt người dạ thú mà thôi, hắn ta không làm được chuyện đó đó !

"Đừng cười nữa, tớ sợ." Chúc Linh Yên rùng mình.

Ôn Thải Doanh rất dễ cười, chuyện nhỏ có thể cười rất lâu, Chúc Linh Yên nhịn không được cười, sinh ra nghi hoặc.

“Hahaha!” Không ngờ nói xong câu này nàng lại càng cười lớn hơn, đập bàn, mặt đỏ bừng.