Chương 31

"Được rồi." Hắn gật đầu, quay người đi vào đại sảnh.

Lần này hắn không ra ngoài.

“Hoàng hậu, cuốn thư đã được đóng dấu rồi.” Lý Vy Sương cung kính rồi đưa ra.

Ôn Thải Doanh nhận lấy, đưa cho Vô Thương ở phía sau. Vô Thương mở cuốn thư ra, xác nhận rằng nó đã được đóng dấu, sau đó đóng lại.

Mí mắt Lý Vi Sương giật giật. Vô Thương ngang ngược như vậy sao? Điều này có nghĩa là gì...

“Đi thôi.” Ôn Thải Doanh liếc nhìn nàng một cái, nói: “Ta không quấy rầy Lý công công nữa.”

Lý Vi Sương muốn tiễn nàng, nhưng Ôn Thải Doanh đã quay người, cho nên hắn đành phải dừng lại: “Cung tiễn hoàng hậu.”

Một lát sau, Triều Dương cung lại trở về yên tĩnh.

Lí Vy Sương lau mồ hôi trên trán, trong đầu có chút mơ hồ, nhưng hắn kiên quyết đè chúng xuống.

Hoàng thượng và hoành hậu thâm tình như vậy.

Làm sao lại có chuyện bằng mặt nhưng không bằng lòng cơ chứ? Điều này là không thể.

——

Chúc Linh Yên đang ngủ say thì bị Nguyệt Viên đánh thức.

“Có chuyện gì vậy?” Nàng mở mắt ra, ngái ngủ hỏi.

Nguyệt Viên nhỏ giọng nói: "Chủ tử, mau dậy đi, Hoàng hậu có chỉ dụ."

Ah? Doanh Doanh sao?

Trước khi Chúc Linh Yên kịp tỉnh lại, Nguyệt Viên đã đỡ nàng dậy, nàng nhanh chóng mặc quần áo vào, Nguyệt Khuyết đi theo sau, chải tóc cho nàng.

Hai người chỉnh trang cho nàng xong thì một người bên trái, một người bên phải rồi đỡ Chúc Linh Yên ra ngoài.

"Chúc Linh Yên tiếp chỉ."

Thái giám đưa tin là người của Phụng Nghi cung, người mà Chúc Linh Yên đã gặp.

Nàng quỳ xuống nhận lệnh.

Sau khi nghe thánh chỉ nàng không khỏi choáng váng.

“Chủ tử.” Nguyệt Viên nhẹ nhàng kéo áo của nàng.

Chúc Linh Yên vội vàng tỉnh táo lại nói: "Thần thϊếp tạ ơn Hoàng hậu đã ân điển, nương nương thiên tuế."

Sau khi truyền lệnh, tiểu thái giám cũng không có vội vàng quay về, mà đứng trong sân mỉm cười nói: “Chúc mừng Chúc Tiệp dư.”

Thánh chỉ này đã thăng chức cho nàng trở lại thành Tiệp dư.

Chúc Linh Yên biết đây là Doanh Doanh cố tình thăng cấp cho mình, cho nên vui vẻ nói: “Đa tạ công công.”

Sau đó nàng phân phó Nguyệt Viên thưởng hồng bao cho vị thái giám truyền chỉ.

Tiểu thái giám nói thêm mấy câu chúc mừng rồi rời đi.

Nguyệt Khuyết và Nguyệt Viên bắt đầu chỉ huy cung nhân bắt đầu dọn đồ.

Chỉ huy ai? Đương nhiên chính là những cung nữ và thái giám khác trong Lưu Vân cung. Chúc Linh Yên đã được thăng chức Tiệp dư đương nhiên có thể phân phó bất cứ ai trong Lưu Vân cung, kể cả những Mỹ nhân.

"Cẩn thận." Tiểu Đậu Tử không giấu được vẻ vui mừng trên mặt, giọng của hắn ta hơn một chút, đang giám sát những người đang chăm chú làm việc.

Chúc Linh Yên đang chuyển đến Hàn Thúy cung.

Sau khi thăng chức, ở Lưu Vân cung không còn thích hợp nữa nên nàng chỉ có thể chuyển về Hàn Thúy cung.

Từ cung điện năm người chật hẹp đến cung điện ba người, không chỉ diện tích rộng hơn gần một nửa mà phòng cũng rộng hơn rất nhiều.

Đó mới chính là Doanh Doanh!

Chúc Linh Yên chuyển cung điện mới, nàng cảm thấy vô cùng xúc động, nếu như có thể mạng này nàng cũng muốn cho Doanh Doanh.

“Muội muội đã trở về.”

"Chúc mừng muội muội."

Những khuôn mặt ghen tị, khinh thường và nụ cười cứng ngắc nhanh chóng hiện ra.

Chúc Linh Yên nhìn qua, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt đáp: “Ừm.”

Họ không chào đón nàng trở lại. Ngoài yếu tố cạnh tranh, giữa hai bên đã từng xảy ra tranh chấp khi nàng bị giáng chức.

Nói cách khác, thực ra chỉ có nàng nghĩ như vậy còn bọn họ vốn dĩ đâu có quan tâm.

“Nói cho ta biết, vì sao ngươi lại chọc giận hoàng thượng? Lúc ngươi bị giáng chức, tỷ tỷ ta dù có muốn cũng không giúp được ngươi."

"Đã vào cung này, số mệnh của mỗi người đều như nhau. Muội cũng đừng quá đau buồn, cứ coi như mình xui xẻo thôi."

"Khi muội muội chuyển đến Lưu Vân cung, những bộ quần áo và đồ trang sức không dùng đến chúng ta vẫn để ở đây."

“Tuy muội muội không có tiền đồ, nhưng cac tỷ tỷ vẫn luô ủng hộ muội. số ngân lượng này muội tặng lại cho cac tỷ đi ”.

Chúc Linh Yên nhớ lại khi mình bị giáng chức, những bóng người lần lượt bước vào, những đôi môi đỏ mọng không ngừng trào phùng, những lời nói như dao đâm vào lòng người.

Còn “nàng” thì đang ngồi ở mép giường, há miệng, cố gắng nói ra nhưng cũng chẳng thay đổi được gì.

"Muội mới quay về cung cho nen tiếp đãi các vị tỷ tỷ không được chu đáo rồi." Chúc Linh Yên nhàn nhạt nói.

Thấy nàng lạnh lùng như vậy mấy vị Tiệp dư cũng lần lượt rời đi.

Một lúc sau, có mấy cung nữ ôm rương đi vào: "Bái kiến Chúc Tiệp dư. Đây là đồ mà chủ tử của nô tỳ phân phó nô tỳ giao cho người.”

Sau khi đặt chiếc hộp xuống, nàng ta rút lui.

Chúc Linh Yên nhìn qua và thấy trong đó quần áo, trang sức, bạc, v.v. đã được mấy người đó lấy đi từ nàng.

"Ngươi nhìn gì vậy, có nhìn chủ tử cũng không cho ngươi trở về..." Tiểu Đậu Tử lẩm bẩm, dùng giẻ lau bụi trong góc.

Chúc Linh Yên nhìn qua, nói: "Ngươi đang nói cái gì vậy?"

Tiểu Đậu Tử đứng thẳng lên, vẻ mặt có chút tức giận: “Nô tài đang nói đến Thị Thư.”

Chúc Linh Yên phải mất một lúc mới nhớ ra người này là ai.

"Khi chủ nhân bị bệnh, nàng ta và Tiểu Vũ lần lượt bỏ chậy. Bây giờ đang làm việc bên Triệu Tiệp dư, người vừa đưa đồ đến cho người chính là nàng ta. Nô tài thấy nàng ta định cố ý tiếp cận chủ tử cho nên mới tức giận.”

Khi ông chủ tử lâm vào hoàn cảnh khó khăn và cần người bên cạnh, họ bỏ chạy.

Nếu chủ tử của họ là một người xấu tính và độc ác, bọn họ có tháo chạy là điều có thể chấp nhận được, nhưng lúc đó chủ tử đã rộng lượng đến mức nào?

Có lần, Tiểu Đậu Tử sau khi đi xin thuốc cho Chúc Linh Yên về thì bèn tìm một nơi vắng vẻ để chữa vết thương, đúng lúc đó hắn thấy Thị Thư đang ngồi xổm trên mặt đất khóc lóc.

Hắn ta không hề có chút thông cảm nào: "Nếu biết có ngày hôm nay thì thà rằng đừng có làm.”

Nàng ấy đã chọn con đường của riêng mình, không ai bắt nàng ấy phải làm vậy.

"Nếu nàng ta muốn quay lại, chủ nhân người đừng mềm lòng." Hắn khuyên nhủ hắn rất nghiêm túc, "Nếu nàng ấy có thể phản bội chủ nhân một lần, đương nhiên có thể phản bội lần hai, ủ nhân nhất định không được cho nàng ta quay lại."

Chúc Linh Yên gật đầu: “Đúng, ta không cho phép.”

Nàng không buộc họ phải chịu trách nhiệm về việc bỏ trốn vì đó là bản chất của con người. Nhưng tha thứ cho họ và coi như chuyện đó chưa từng xảy ra là điều không thể.

"Được rồi, được rồi." Tiểu Đậu Tử thở phào nhẹ nhõm, gãi gãi đầu, "Là nô tài nhiều chuyện rồi."