Chương 30

Trong đầu nàng chợt nhớ ra một điều, đêm qua nàng sai người đến cung Triều Dương, nói rằng mình thấy không khỏe, có phải là...có phải...

Sắc mặt Tĩnh Tần thay đổi, thậm chí quên cả hô hấp, hồi lâu sau mới nhìn Chúc Linh Yên, hét lớn: "Những lời ngươi vừa nói đủ để chết một trăm lần.”

Chúc Linh Yên cụp mắt xuống.

Nàng ta sẽ đến chỗ Vân Lạc Triều để xác nhận chứ?

Nếu Vân Lạc Triều không gặp phải vấn đề đó, vậy thì Tĩnh Tần sẽ mãi thất sủng.

Nếu lời nàng nói đúng, nếu Tĩnh Tần dám đến chỗ hắn ta xác nhận, chẳng khác nào vạch mặt hắn ta, kết cục của nàng chính là cái chết.

Đương nhiên Tĩnh Tần không dám.

“Thật sự lời ngươi vừa nói…” Tĩnh Tần muốn hỏi lại, xác nhận lại, chẳng lẽ nàng đã nghe nhầm sao? Sao có thể như thế được?

Chúc Linh Yên lùi lại một bước: “Có lẽ hoàng thượng không thích ta, cho nên không có hứng thú với ta.”

Nói xong những lời này, Tĩnh Tần theo bản năng gật đầu, sau đó lại cau mày nhìn vẻ đẹp tuyệt trần của Chúc Linh Yên.

Không thể nào? Ai mà có thể từ chối một người xinh đẹp như vậy lên...Bùm! Sau đó nàng mới nhận ra điều gì đó, mặt nàng lập tức đỏ bừng.

“Im đi!” như thể điều đó sẽ làm bẩn tai nàng.

Tĩnh Tần nhịn không được xoa xoa lỗ tai của mình, sắc mặt mấy lần thay đổi, cuối cùng trịnh trọng nói: "Ra ngoài!"

Tin tức này quá sốc đến nỗi nàng cần phải tiêu hóa và suy nghĩ kỹ càng.

“Vâng.” Chúc Linh Yên cúi đầu, “Xin người đừng quên lời hứa của mình.”

Tĩnh Tần nhất thời không có phản ứng.

“Ta nhớ rồi.” Nàng nhìn sang, “Nhưng nếu ngươi dám lừa dối ta—”

Chúc Linh Yên cúi đầu nói: “Mạng ta lớn bao nhiêu chứ, sao dám lừa ngươi?”

Nói xong nàng lui xuống.

Trong Tuyết Bích cung, khung cảnh mùa xuân tràn ngập.

Chúc Linh Yên vẻ mặt ủ rũ, mãi cho đến khi đi xa khỏi Bích Tuyết nàng mới bất cười.

Hahaha!

Trong cốt truyện, Vân Lạc Triều chưa bao giờ sủng ái một người phụ nữ nào khác ngoài Ngọc Tần yêu quý của mình, hắn điềm tĩnh và tự chủ như vậy đương nhiên sẽ chẳng bao giờ đυ.ng vào người ấy bọn họ.

Những gì nàng vừa nói với Tĩnh Tần chỉ là tóm tắt lại hành vi của hắn ta, Chúc Linh Yên cảm thấy nàng đã làm dúngđ9.

"Chủ tử đã trở lại!"

Sau khi về đến Lưu Vân cung, Tiểu Đậu Tử đang quét tước ngoài sân mới lập tức đứng lên.

Chúc Linh Yên gật đầu với hắn.

“Ta đi ngủ một lát.” Sau khi vào phòng, nàng nói với hai người Nguyệt Viên và Nguyệt Khuyết rồi đi thẳng lên giường.

Đêm qua nàng ngủ không ngon giấc, sáng hôm sau lại tỉnh dậy sớm như vậy, bây giờ bản thân muốn ngủ một giấc thật sâu!

Vừa cởi giày ra, nàng đã ngủ thϊếp đi.

Nguyệt Viên muốn bảo nàng ăn chút gì trước khi đi ngủ, không ngờ Chúc Linh Yên đã ngủ rồi, cho nên đành khẽ lắc đầu rồi nhẹ nhàng rút lui.

——

Ôn Thải Doanh dẫn các cung nữ tiến vào Triều Dương cung.

“Hoàng hậu nương nương thiên tuế.” Các thái giám trẻ trong Triều Dương cung lập tức quỳ xuống hành lễ.

Ôn Thải Doanh ôn nhu mỉm cười, giơ tay lên nói: "Bình thân."

Nàng nhìn vào trong hỏi: "Hoàng thượng đâu?"

“Ở bên trong.” Lý Vy Sương cúi đầu, cung kính chào hỏi, sau đó nói: “Bệ hạ đang bận, xin nương nương đợi một lát.”

Sắc mặt Ôn Thải Doanh không thay đổi, nàng đứng yên nói: “Được.”

Hắn ta đang làm gì mà phải để nàng đợi bên ngoài?

Hoàng hậu chính là người thê tử của hắn từ lúc còn là hoàng tử, lúc đó hắn cưới nàng chỉ là vì thế lực nhà nàng mà thôi.

Ôn Thải Doanh hơi mỉm cười, trong mắt hiện lên vẻ thích thú.

"Hoàng hậu." Không đến mười lăm phút sau, Vân Lạc Triều đi ra khỏi cung, "Sao vậy?"

Ôn Thải Doanh cúi đầu hành lễ “Hoàng thượng” Sau đó nàng nói: “Thời tiết đẹp nên ta ra ngoài đi dạo, có hơi nhớ hoàng thượng nên tới đây.”

Bọn họ là phu thê, nàng khác với các phi tần trong hậu cung, đến gặp hắn cũng chỉ là để thể hiện tình cảm sâu đậm giữa hoàng đế và hoàng hậu.

Vẻ mặt của Vân Lạc Triều không thay đổi. Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ, có thể thấy trong mắt hắn có chút thiếu kiên nhẫn.

"Hoàng thượng ngài sẽ không trách ta chứ?" Ôn Thải Doanh dường như không có chú ý tới, nói xong xấu hổ cúi đầu.

Ánh mắt Vân Lạc Triều càng thêm không kiên nhẫn, hắn dời ánh mắt rời khỏi nàng, nhìn về phía ngoài bức tường cung Triều Dương, giọng nói ôn nhu: “Sao có thể như vậy?”

“Vậy thì tốt.” Ôn Thải Doanh thở phào nhẹ nhõm, lại ngẩng đầu lên: “Hoàng thượng đang bận gì vậy?”

Vân Lạc nói: “Phê duyệt tấu chương.”

Sau khi cố tình làm ra vẻ ngạc nhiên, Ôn Thải Doanh xin lỗi nói: “Ta có quấy rầy hoàng thượng không?”

“Ta vừa mới lên ngôi, cho nên hơi bận rộn chuyện triều chính.” Vân Lạc Triều giải thích, “Khi nào có thời gian rảnh rỗi, ta sẽ đếm thăm nàng.”

Ôn Thải Doanh cố ý nói: “Đã như vậy, thần thϊếp sẽ không quấy rầy người nữa.”

"Lý Vị Thương." Vân Lạc Triều quay đầu lại, "Ngươi thay ta tiễn hoàng hậu."

Lý Vy Sương vội vàng nói: “Nô tài tuân mệnh.”

"..." Ôn Thải Doanh.

Khóe miệng nàng giật giật. Nếu ngươi có thể tìm một tên lính trẻ, khỏe mạnh, đẹp trai đi cùng ta thì càng tốt!

Tìm một thái giám già xấu như vậy! Hứ, ta khinh!

"Đúng rồi, ta có chuyện muốn nói với người." đang chuẩn bị rời đi, Ôn Thải Doanh chợt nhớ tới.

Nàng xoay người cầm lấy cuốn thư đưa cho hoàng thượng: “Thần thϊếp định thăng chức cho Chúc Mỹ nhân. Đứa nhỏ này thật sự rất ngoan, thần thϊếp rất thích nàng, người cũng thích nàng, vậy thần thϊếp thăng nàng lên Tiệp dư người nghĩ thế nào.."

Vân Lạc Triều nhìn nàng, lại nhìn cuốn thư, nhưng không nói gì.

“Lý công công.” Ôn Thải Doanh coi như là đồng ý, đem cuốn thư đưa sang một bên.

Lý Vi Sương sao dám nhận? Nếu phi tần đưa cho thứ gì, hắn sẽ nhận lấy. Nhưng đây là hoàng hậu đó! Sao hắn ta dám cầm cơ chứ.

Hơn nữa, hoàng thượng còn chưa lên tiếng, còn chưa nói có đồng ý hay không!

Nhưng nếu không nhận, vậy có phải là hắn đang coi thường hoàng hậu không?

"Thần, thần." Hắn ta chậm rãi đưa tay ra, liếc nhìn hoàng đế.

Ôn Thải Doanh cười, rất vui vẻ nói: “Bệ hạ đang bận, thần thϊếp không làm phiền người nữa. Chỉ cần người đóng dấu lên đó thần thϊếp sẽ đi.

Được lắm.

Nếu hắn không đóng dấu thì nàng sẽ không rời đi?

Vân Lạc Triều linh cảm có điều gì đó không ổn, nhưng hắn không muốn tin rằng hoàng hậu dịu dàng, tinh tế trước đó lại tay đổi.