Chương 22

Hắn cũng không đến gần lắm, tuy là thái giám nhưng vẫn là nam, cho nên vẫn cần có chút phép tắc.

Chúc Linh Yên cũng không để ý. Dù sao hắn cũng đủ nghe rõ ràng: "Công công có phải hoàng đế sắp chết ư? Ngươi đang đợi ta đến khóc tang cho người sao?"

Vương công công sửng sốt, cảm giác như có tiếng sét vang vọng bên tai, sút chút nữa rớt mất đôi tai của hắn.

Đôi chân của hắn gần như khuỵu xuống! Đôi mắt hắn trợn ngược, thấy không có người để ý, hắn tức giận nói: "Ngươi đang nói nhảm cái gì vậy? Ngươi điên à?!"

Chúc Linh Yên nén cười, dùng ngữ điệu thản nhiên nói: "Tại ngươi cứ không ngừng thúc giục, ta còn tưởng rằng --"

"Im đi! Im đi!" Vương công công tuyệt vọng ngắt lời nàng, cho dù chung quanh không có người, hắn cũng không dám để nàng nhắc lại, hắn chỉ vào nàng, hai tay run rẩy: "Đi! Đi thôi! "

Chúc Linh Yên nhướng mày và chậm rãi bước đi.

Vương công công cũng không dám thúc giục nàng nữa.

Sắc mặt hắn âm trầm, từ trong kẽ răng rít ra: "Ngươi thật sự không sợ chết!"

Chúc Linh Yên liếc hắn một cái, nói: "Chúng ta đi nhanh hơn một chút nhé? Công công?"

Sắc mặt của hắn càng trở nên xấu xí hơn, rồi hung tợn trừng mắt nhìn nàng, âm trầm nói: “Mỹ nhân, chúng ta đi chậm lại thôi, đi nhanh quá sẽ hụt hơi.”

Vẫn còn một nửa chặng đường phía trước.

Chúc Linh Yên bước đi chậm rãi, biến quãng đường hai mươi phút thành nửa giờ.

Vương công công cũng không dám vội vàng với nàng.

Hắn ta sợ nàng phát điên nên chạy đến cung Triều Dương nói với hoàng đế: "Công công nói rằng người sắp chết——"

Hắn ta sợ mình sẽ bị một cây gậy đánh chết ngay lập tức!

Hắn cũng không thể phàn nàn được. Nếu hắn dám nói ra nửa chữ, nếu như Chúc Linh Yên chết, hắn nhất định sẽ bị liên lụy!

Người phụ nữ này thật độc ác làm sao! Ánh mắt hắn tràn ngập hận thù, đồng thời trong lòng cũng trở nên cảnh giác.

"Bệ hạ, Mỹ nhân đã tới."

Sau khi nghe hắn thông báo, Vân Lạc Triều đang dùng bữa ngẩng đầu lên.

Hắn nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh xuất hiện trước cửa Triều Dương Điện. Trên đầu nàng cài một chiếc châm ngọc, dáng người duyên dáng, nàng cúi đầu bước vào cung điện.

"Vào đi."

Hắn ta cúi đầu tiếp tục ăn.

Chúc Linh Yên đi vào, đứng cách đó không xa, hành lễ: “Hoàng thượng.”

"Ừm. Bình thân." Hắn nói mà không ngẩng đầu lên.

Chúc Linh Yên đứng dậy, nàng cũng không ngước mắt lên, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng đũa chạm vào bát đĩa trong lúc hắn gắp thức ăn.

Mùi thơm của thức ăn xộc thẳng vào mũi khiến nàng chảy nước miếng. Nhưng Vân Lạc Triều không có mời nàng đi ăn cùng hắn, nàng cũng không muốn ăn cơm cùng hắn.

Mười lăm phút sau, Vân Lạc Triều buông đũa xuống, lau tay và miệng.

"Đi dạo với ta một lát." Hắn ta nói và bước ra khỏi Triều Dương điện.

Chúc Linh Yên đi theo.

Thời tiết càng ngày càng ấm áp, cho dù hoàng hôn đẹp đẽ trên bầu trời đã bị mây đen cùng núi non nuốt chửng, nhưng gió thổi qua tường cung cũng không hề lạnh.

Cây cối trồng trong sân đã đâm chồi xanh tươi, xào xạc trong gió.

Đôi long hài của Vân Lạc Triều bước lên phiến đá, phát ra âm thanh bình tĩnh và vững chắc.

Chúc Linh Yên đi một đôi giày thêu đế mềm, bước chân nhẹ nhàng không phát ra âm thanh.

Cung nhân cũng không theo sát lắm, mà là dừng lại đứng chờ đợi cách đó không xa, lúc nào họ cũng có thể nghe được tiếng gọi, nhưng không thể nghe rõ Chủ tử mình đang nói gì.

Hai người đi đi lại lại bên ngoài Triều Dương Điện. Cuối cùng, trời cũng đã tối hẳn.

Vân Lạc Triều có vẻ mệt mỏi vì đi bộ nên quay người trở lại đại sảnh.

Chúc Linh Yên theo sau.

“Bệ hạ, mời dùng trà.” Lý Vị Sương bưng trà đặt lên bàn.

Hắn ta là thái giám bên cạnh Vân Lạc Triều và phụ trách mọi công việc trong điện.

Hắn liếc nhìn Chúc Linh Yên, nhắc nhở: “Chúc Mỹ nhân.”

Nghĩa là, nhanh chóng rót trà cho hoàng thượng đi.

Thân là phi tần, đây là bổn phận của nàng phải hầu hạ hoàng đế, Lý Vi Sương nghĩ như vậy.

Tuy nhiên, Chúc Linh Yên không thể không nghĩ đến lần trước khi nguyên chủ rót trà cho hắn ta đã vô tình làm nước trà văng lên hoàng bào của hắn, sau đó thì nàng đã bị phạt...

“Công công có phân phó gì sao?” Nàng ngước mắt lên hỏi.

Lý Vi Sương là một người đàn ông trung niên cao gầy, khuôn mặt dài với đôi mắt hẹp cùng ngoài sắc sảo và mạnh mẽ.

Người khôn ngoan như hắn khinh thường nhất là kẻ ngu.

Lúc này, trong mắt hắn Chúc Linh Yên chỉ là một tên ngốc không có đầu óc.

Thật là một cơ hội tuyệt vời để tạ tội, ấy vậy mà Chúc Mỹ nhân lại chỉ đứng đó như một khúc gỗ? Hắn tuy khinh thường, nhưng vẻ mặt vẫn ôn hòa, liếc nhìn Chúc Linh Yên rồi lại nhìn ấm trà.

Chúc Linh Yên cúi đầu, giả vờ như không nhìn thấy gợi ý của hắn ta.

Lý Vy Sương: “…”

Hắn ta liếc nhìn vị hoàng đế đang đắm chìm trong công việc, rồi nhếch môi và tự mình rót trà.

"Ra ngoài." Vân Lạc Triều nói.

Chúc Linh Yên lập tức ngẩng đầu, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Lí Vy Sương, ngươi là mời nàng đi ra ngoài sao?

Lí Vy Sương không để ý tới nàng, cúi đầu nói: “Tuân mệnh.”

Hắn ta cúi chào rồi từ từ bước ra.

Vân Lạc Triều không ngăn cản.

Nhưng điều này không chứng minh được hắn chỉ mời Lý Vy Sương ra ngoài.

Vì vậy, Chúc Linh Yên cúi đầu nói: "Thần thϊếp xin cáo từ."

"Nàng ở lại." Vân Lạc Triều nói.

Tâm Chúc Linh Yên trầm xuống, trong lòng thất vọng khó tả, nàng dừng bước, đứng cách đó không xa.

Lúc Lý công công bước ra, hắn đã lệnh cho tất cả các thái giám khác ra ngoài.

Lúc này trong đại sảnh chỉ có hai người Vân Lạc Triều và Chúc Linh Yên, vô cùng yên tĩnh.

Trong im lặng, Chúc Linh Yên vẫn đứng đó, khi chân trái mỏi thì đổi sang chân phải, khi chân phải mỏi thì chuyển sang chân trái.

“Rót trà.” Một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên.

Chúc Linh Yên nhìn sang, phát hiện tách trà trong tay hắn đã trống rỗng.

Trong giây lát đầu nàng xuất hiện một số cảnh tượng.

A. Bước đi quá ồn ào cho nên bị giáng chức.

B. Chiếc trâm trên đầu phản chiếu ánh sáng nên bị giáng chức.

C. Tư thế rót trà sai, bị giáng chức.

D.…

Điều đó còn phụ thuộc vào việc hắn ta có đang tìm kiếm lí do để giáng cấp nàng hay không.

Nếu hắn ta cố tình, dù có cẩn thận đến đâu nàng cũng không thể tránh được.