Chương 21

Rõ ràng đang chơi vui vẻ nhưng lại bị Vân Lạc Triều làm cho cụt hứng.

Ôn Thải Doanh đang tức giận bừng bừng.

"Hắn ta bị bệnh à!" Chúc Linh Yên thầm mắng hắn ta, nàng vô cùng tức giận khi nghĩ đến việc Vân Lạc Triều vừa nãy đã nhắc đến mỗi một mình mình.

Bây giờ thì tốt rồi, nàng đã trở thành cái gai trong mắt mọi người.

Nghĩ đến ánh mắt của Tĩnh Tần cùng sát ý của Quý phi, hắn chỉ cần một câu nói cũng có thể đẩy nàng về phía đầu sóng ngọn gió.

"Bệnh nặng là đằng khác!" Ôn Thải Doanh sắc mặt khó coi.

Nàng là hoàng hậu và có thể bảo vệ Chúc Linh Yên khỏi bị các phi tần khác bắt nạt. Tuy nhiên, nếu Vân Lạc Triều muốn ra tay, thì làm sao nàng bảo vệ được đây.

"Chết tiệt! Sao hắn ta không chết đi?" Ôn Thải Doanh trở nên cáu kỉnh.

Chuyện hôm nay không khó đoán. Vân Lạc Triều không phải là người khó hiểu, từ đầu đến cuối hắn ta chỉ có một mục đích duy nhất, đó là mượn đao gϊếŧ người.

Dọn dẹp hết các phi tần trong hậu cung để mở đường cho chân ái của mình. Vì vậy, hắn muốn tấn công Chúc Linh Yên.

“Ngọc Tần đó cũng đâu phải đồ dễ chơi đâu cơ chứ!” Ôn Thải Doanh tiếp tục mắng: “Nàng ta cúi đầu xem kịch từ đầu đến cuối, ta không thấy nàng có chút áy náy nào!”

Ngọc Tần làm sao có thể không biết mục đích của Vân Lạc Triều? Ôn Thải Doanh không tin.

Chúc Linh Yên trầm giọng nói: "Tớ nhìn thấy rồi."

Nàng chú ý, vốn dĩ Ngọc Tần đều bàng quan quan sát tất cả mọi người.

“Không sao đâu, dù sao hắn ta cũng sẽ không trực tiếp ra tay với cậu đâu.” Ôn Thải Doanh vừa uống trà vừa bình tĩnh lại, “Chỉ cần hắn ta không ra tay với cậu, cậu nhất định sẽ không sao cả.”

Vân Lạc Triều "muốn thể diện", đó là điều họ đã lên kế hoạch vào ngày đầu tiên gặp nhau.

Chỉ cần hắn không thể tự mình ra tay thì nàng vẫn an toàn.

Hiện tại trong hậu cung mọi người đều biết Chúc Linh Yên được hoàng hậu sủng ái, muốn tấn công nàng thì phải suy nghĩ kỹ trước.

“Nhưng Quý phi thì chưa chắc.” Ôn Thải Doanh nghĩ nghĩ lại nói thêm: “Nhưng nàng ta lại là người khá kiêu ngạo, cũng không có khả năng đối phó với ngươi.”

Nàng đã xuyên không lâu như vậy cho nên cũng có thể nhớ hết được tất cả các phi tần trong cung.

Bên Quý phi cũng không có gì đáng lo ngại.

Quý phi có thể cùng nàng cạnh tranh cao thấp, nhưng nàng lại quá kiêu ngạo, khiến Ôn Thải Doanh cũng có chút an tâm hơn.

"Được." Chúc Linh Yên bĩu môi, cảm thấy bản thân có chút đáng thương.

Ôn Thải Doanh thở dài, an ủi nàng: “Không sao đâu, có chị ở đây.”

Chúc Linh Yên gật đầu.

Ở chỗ Ôn Thải Doanh, nàng ăn mấy quả anh đào, uống một bình Thiết Quan Âm rồi đứng dậy rời đi.

Khi bước ra khỏi Phụng Nghi cung, Chúc Linh Yên trông có vẻ điềm tĩnh.

Đến đi! Bà đây chả sợ.

Vân Lạc Triều muốn mượn nàng cũng không dễ dàng như vậy đâu. Nếu như bị đẩy vào chân tường nàng sẽ hét lên bí mật của hắn ta, xem hắn ta có bảo vệ được chân ái của mình mãi không?

Trở lại Lưu Vân cung.

"Chủ tử, ngươi đã trở về." Tiểu Đậu Tử nhìn thấy nàng vui vẻ cúi đầu, "Nô tài đi lấy cơm."

Đã đến giờ ăn tối rồi.

"Ừ." Chúc Linh Yên gật đầu.

Tiểu Đậu Tử cấp tốc chạy ra ngoài, thân ảnh gầy gò biến mất ở ngoài cửa điện.

Chúc Linh Yên ngồi xuống và hít một hơi.

Nguyệt Viên rót trà cho nàng, nhưng nàng chỉ liếc nhìn mà không cử động.

Bản thân có lẽ đã uống rất nhiều trà ở Phụng Nghi cung.

“Chủ tử, ngài có mệt không? Để nô tì bóp cho ngài một cái." Nguyệt Viên đi tới đặt tay lên vai nàng, bắt đầu xoa bóp.

Động tác nhẹ nhàng khoan khoái, từng cái xoa bóp đều khiến cho nàng cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Chỉ trong chốc lát, Chúc Linh Yên sửng sốt.

Nàng nhắm mắt lại, tận hưởng kỹ năng massage tuyệt vời của Nguyệt Viên. Thật tuyệt vời, đó vốn là một thứ xa xỉ mà nàng không thể mua được trong xã hội hiện đại.

“Sao Vương công công lại tới đây vậy?” Giọng nói của Nguyệt Viên truyền đến từ ngoài cửa.

Một giọng nói cao vυ"t ngạo mạn vang lên: "Chúc mỹ nhân, hoàng thượng triệu ngươi."

Nghe được thanh âm này, Chúc Linh Yên hít một hơi, suýt chút nữa bị nghẹn!

Động tác của Nguyệt Viên dừng lại, nàng đứng ở phía sau nàng nhẹ giọng nói: "Chủ tử, nô tỳ đi thay quần áo cho người."

Đi gặp hoàng đế, tất nhiên phải ăn mặc chỉnh tề.

Chúc Linh Yên không nhúc nhích, trên trán nổi đầy gân xanh. Nàng đã đoán trước được Vân Lạc Triều sẽ tấn công mình, nhưng lại không ngờ rằng hắn ta thậm chí không đợi được một ngày!

Thật là thất vọng. Nàng có cảm giác như vừa được vớt ra khỏi suối nước nóng, đang ngâm mình thoải mái thì đột nhiên tiếp xúc với không khí lạnh lẽo.

Chúc Linh Yên chửi thầm trong lòng rồi từ từ mở mắt: “Ừ.”

"Chúc Mỹ nhân, đừng lôi thôi nữa, mau đi theo chúng ta." Ngoài cửa, Vương công công thúc giục.

Nguyệt Viên nghe thấy điều này không khỏi cau mày. Đây là yêu cầu của hoàng thượng sao?

"Ta đi đây, nhớ để lại cho ta một ít đồ ăn." Chúc Linh Yên nói thẳng, sau đó đi ra ngoài.

Nguyệt Viên sửng sốt một lát mới nhớ ra nàng còn chưa ăn tối. Đứng ở cửa, nhìn bóng dáng nàng rời đi, không hiểu sao lại cảm thấy có chút lo lắng.

Chúc Linh Yên đi Vương công công rời khỏi Lưu Vân cung.

Triều Dương cung.

Noi đó hơi xa một chút, đi mất khoảng hai mươi phút. Chúc Linh Yên đi giày đế mềm cho nên có hơi mệt nhưng phía trước Vương công công vẫn thúc giục nàng.

“Chúc Mỹ nhân, xin hãy nhanh lên, đừng để hoàng thượng phải đợi."

Dù sao ta cũng hầu hạ hoàng đế, nhưng Chúc Mỹ nhân này lại keo kiệt đến vậy, một chút bạc cũng không cho người ta.

Cho nên hắn không vui, cố ý thúc giục nàng nhanh chóng rời đi, hy vọng nàng thất thố trước mặt hoàng đế.

Chúc Linh Yên không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, nhưng điều đó không ngăn cản nàng cảm thấy mọi người xung quanh Vân Lạc Triều đều giống hắn.

"Chúc Mỹ nhân, đi thôi. Tại sao người lại dừng lại?" Vương công công thấy nàng dừng lại, lập tức nheo mắt, giọng điệu nham hiểm nói: "Ngươi có giám trì hoãn việc của hoàng thượng hay không?"

Chúc Linh Yên mỉm cười.

"Công công, lại đây."

Hắn ta không nhúc nhích, cau mày nói: "Chúc Mỹ nhân, nhanh đi thôi. Nếu lỡ lỡ việc của hoàng thượng, người và ta sẽ phải chịu tội đó!"

Chúc Linh Yên vẫn là cười nói: "Công công, ngươi lại đây, ta chỉ nói một câu, sau đó chúng ta rời đi."

Hắn ta cau mày, thấy nàng kiên quyết không nhúc nhích, hắn bất đắc dĩ tiến lại gần nói: "Người có chuyện gì thì nhanh nói đi."