Chương 23

“Vâng, thưa hoàng thượng” Nàng tiến lên, đi đến bên bàn, cầm ấm trà lên rồi rót nước vào chén.

Lúc này, Vân Lạc Triều rốt cục cũng ngẩng đầu nhìn nàng.

Vân Lạc Triều uống trà và nhìn người phi tần trên danh nghĩa của mình.

Nàng cúi đầu, đứng bên cạnh một cách cung kính. Nàng có vòng eo thon thả cùng vẻ ngoài xinh đẹp, trông có vẻ nhàn nhã và trầm tĩnh.

Đúng thật là một Mỹ nhân.

Nhưng trong mắt Vân Lạc Triều vẻ đẹp của nàng giống như bị gió thổi một cái là bay, trông vô cùng yếu đuối và mỏng manh.

Không có bất cứ giá trị nào cả.

Hắn nhấp ngụm trà thơm và nhìn ra ngoài cung điện. Sự thờ ơ đè nặng lên lông mày nàng dần tan đi như băng tuyết.

Sâu trong hậu cung là kho báu đích thực, là tình yêu đích thực của hắn. Nàng ấy giỏi thơ, có trái nhân hậu. Thật đáng tiếc hắn lại không thể sủng nàng một cách công khai.

Mỗi khi nghĩ đến điều này, sát ý lại dâng trào trong l*иg ngực hắn ta...

"Ba!!."

Chiếc ly rỗng được đặt trở lại bàn.

Vị hoàng đế trẻ thu hồi ánh mắt xa xăm và tiếp tục bận rộn với công việc của mình.

Ở một bên, Chúc Linh Yên lặng lẽ ngáp một cái.

Thật sự. Uống trà cũng có thể khiến bạn cảm thấy sảng khoái nhưng cũng khiến bạn buồn ngủ.

Tuy nhiên, hắn không cố ý gây rắc rối cho nàng là được.

Đại sảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng Vân Lạc Triều đang lật sách. Không có ai để trò chuyện, không có sách để đọc, không có trò chơi để chơi, thật nhàm chán.

Đôi mắt của Chúc Linh Yên đờ đẫn, tâm trí nàng bắt đầu đi lang thang khắp nơi trong điện.

Không biết qua bao lâu, lại nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, Lý Vy Sương đi vào, bước tới trước khuyên nhủ: “Bệ hạ nên nghỉ ngơi một chút.”

Phải nói rằng hắn là một nô tài rất có năng lực, hắn rất trung thành và chu đáo với Vân Lạc Triều.

Vân Lạc Triều thực sự mệt mỏi nên bèn vứt cây bút sang một bên sau đó dựa vào long ỷ.

Hắn nhắm mắt lại, vẻ mặt mệt mỏi, Lí Vy Sương cảm thấy rất đau lòng, nháy mắt với Chúc Linh Yên.

"Công công ?" Chúc Linh Yên trầm giọng nói, ánh mắt trong trẻo nhìn hắn nghi hoặc.

Lý Vi Sương muốn tát vào mặt nàng một nàng tỉnh lại! Tại sao nàng ta lại ngu ngốc như thế này?

Hắn chu môi ra hiệu, sau đó lại nhéo vai của mình rồi chỉ vào hoàng đế.

Tín hiệu bây giờ đã đủ rõ ràng chưa.

Nếu Chúc Linh Yên không hiểu chắc chắn chỉ là giả ngu mà thôi.

Nàng cắn môi, ngượng ngùng cúi đầu, dùng ngón chân tạo thành vòng tròn trên mặt đất.

Đừng hỏi, càng hỏi càng ngại thôi!

Lý Vi Sương: “…” Hắn dùng sức nhắm mắt lại, sau đó mở ra, khom người về phía trước, tự mình bóp vai và đấm lưng cho hoàng thượng.

Hắn cũng lo lắng hoàng đế nổi giận, dù sao bản thân cũng là một thái giám nhỏ nhoi, không thể bị một nữ nhân xinh đẹp hoạt bát lợi dụng được.

Không bỏ cuộc, hắn tiếp tục nháy mắt với Chúc Linh Yên, bảo nàng nhanh chóng đến đây.

Chúc Linh Yên thậm chí không ngẩng đầu lên.

"Mỹ nhân, người không nhìn rõ sao?" Lý Vi Sương cao giọng nhắc nhở nàng.

Không biết xoa bóp cũng không sao, chỉ cần nàng chịu đến là đủ. Dù sao hoàng đế cũng thích nàng.

Lý Vi Sương tin chắc rằng hoàng đế thích Chúc Mỹ nhân. Nếu không, tại sao người lại gọi nàng ấy đi phục vụ sau khi đã giáng chức cơ chứ?

Nghĩ đến câu nói “thần thϊếp biết sai” lúc sáng, rõ ràng Chúc Mỹ nhân đã làm điều gì đó khiến hoàng đế không vui, nhưng hắn lại không đành lòng bỏ qua cho nàng.

Thân là thái giám bên cạnh hoàng đế, Lý Vy Sương có nghĩa vụ phải làm mối. Chỉ có điểu Chúc Mỹ nhân này đúng là đầu gỗ mà!

Khó trách trước kia hoàng đế tức giận, hiện tại sao có thể không tức giận? Nụ cười trên mặt hắn càng rộng: "Chúc Mỹ nhân?"

Chúc Mỹ nhân, Chúc Mỹ nhân!! .

Bà cố của tôi ơi!

Cho dù có cúi đầu cũng không tránh được, Chúc Linh Yên đành phải chậm rãi ngẩng đầu lên.

Ánh mắt nàng rơi vào người Vân Lạc Triều.

"Không cần." May mắn thay, Vân Lạc Triều chỉ là nhắm mắt nghỉ ngơi, không có ngủ quên, hắn ngồi thẳng dậy rồi tiếp tục làm việc.

Lý Vy Sương cảm thấy vô cùng thống khổ, đôi mắt dài hẹp mà sắp rơi nước mắt: "Bệ hạ xin nghỉ ngơi một lát, người đã phê nhiều tấu chương lắm rồi.”

"Lui xuống." Vân Lạc Triều lạnh lùng nói.

Lý Vi Sương mở miệng, sau đó khôn ngoan ngậm lại, đáp: “Vâng, thưa hoàng thượng.”

Trước khi rời đi, hắn ta nháy mắt với Chúc Linh Yên.

Đừng đứng đó như một đống gỗ nữa! Hãy phục vụ hoàng thượng thật tốt và hoàn thành nghĩa vụ của mình với tư cách là một phi tần đi!

Thân ảnh Lý Vị Sương nhanh chóng biến mất khỏi cửa.

Trong điện Triều Dương không còn ai, chỉ có tiếng hô hấp nhẹ nhàng.

Chúc Linh Yên cúi đầu bất động.

Nàng có nên nghe Lý Vi Sương không? Nếu vậy chẳng phải nàng sẽ chết càng nhanh hay sao?

Nhắc mới nhớ, không phải là Vân Lạc Triều đã làm rất tốt việc giữ bí mật hay sao? Lý Vy Sương được coi là tâm phúc của hắn, ấy vậy mà hắn ta lại không biết hắn ta có chân ái, lại còn xúi nàng tiếp cận hoàng thượng nữa chứ.

Thời gian trôi qua từng chút một.

Đêm dần buông xuống, Vân Lạc Triều không có ý định kết thúc công việc.

Chỉ khi mệt mỏi hắn mới đặt bút xuống, dụi mắt, ngửa cổ.

Thỉnh thoảng hắn ngước mắt lên, nhìn sang bên Chúc Linh Yên đứng.

Nàng nhạy cảm hơn những người đó cho nên sẽ không làm phiền hắn. Hắn rất khó chịu vì mùi phấn của nữ nhân, càng chán ghét sự gần gũi của họ.

Nàng ấy ngoan ngoãn như vậy cho nên hắn cũng không nỡ để nàng chết sớm. —

Cuối cùng Vân Lạc Triều cũng buông bút xuống rồi chuẩn bị đi nghỉ.

“Hoàng thượng, để nô tài hầu hạ người thay quần áo.”

Lý VY Sương dẫn các thái giám trẻ tuổi đi vòng quanh Vân Lạc Triều, giúp hắn ta cởi bỏ các lớp áo choàng, chuỗi hạt, mặt dây chuyền bằng ngọc và các phụ kiện khác.

Hắn không ngừng cằn nhằn: “Hoàng thượng, ngài không thể lúc nào cũng coi thường thân thể mình như vậy được.”

“Nô tài nhìn người, hiện tại so với lúc ở Vương Phủ người đã gầy đi rất nhiều rồi đó.”

“Nô tài cảm thấy rất đau lòng!"

Lý Vy Sương thành thật nói chuyện, nhưng Vân Lạc Triều lại làm ra vẻ mặt lãnh đạm như không có gì.

Chúc Linh Yên đứng trong góc, cong môi, trên mặt không có biểu cảm gì.

Lúc làm việc Vân Lạc Triều rất nghiêm túc. Nhưng bây giờ mới mười giờ rưỡi thôi!

Hắn ta được ăn no, mặc đẹp, có nhà ở tốt, có hai mươi cô nương xinh đẹp làm vợ và được phục vụ bởi cả một đội ngũ y tế hàng đầu cả nước.