Chương 20

Thần thϊếp biết sai.” Nàng cúi đầu.

Chắc chắn hắn ta hỏi như vậy không phải vì muốn nghe câu đó của nàng.

“Ừm.” Vân Lạc Triều gật đầu, “Ngồi đi.”

Hắn ra hiệu và tiếp tục chơi trò chơi.

Nhưng không ai nghĩ rằng hắn chỉ tùy tiện hỏi mà thôi.

Từ khi đến, hắn cũng không chủ động nói chuyện với ai khác ngoài Hoàng hậu! Tại sao lại là Chúc Linh Yên?

Một loạt cảnh tượng ảm đạm như tia laze đan xen xung quanh Chúc Linh Yên.

Lần này không có Tôn Mỹ nhân che chắn cho nàng nữa.

Tĩnh Tần chăm chú nhìn qua.

Khuôn mặt lạnh lùng uy nghiêm của Quý phi cũng nhìn sang đây.

Chưa kể những người khác. Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, Chúc Linh Yên đã chết trăm nghìn lần.

Nàng mở miệng rồi lại ngậm lại.

Giống như đang đi trên đường thì bất ngờ bị ai đó đá.

Trò chơi lại bắt đầu. Nghe có vẻ sống động hơn nhưng chỉ có chính họ mới biết mọi người đang nghĩ gì.

Chúc Linh Nhan nhìn Ngọc Tần. Người Vân Lạc Triều thực sự yêu thương, vì để che giấu nàng ta mà hắn không từ mọi thủ đoạn.

Ngọc Tần cụp mắt xuống, không thấy rõ vẻ mặt của nàng. Nàng ta giống như một bông lan mọc lặng lẽ, không bị thế giới chạm tới và không bị gió thổi.

“Gần đây sức khỏe của Chúc Mỹ nhân không được ổn cho lắm .” Hoàng hậu lúc này lên tiếng: “Thần thϊếp đã phái hai cung nữ đến chăm sóc nàng, đồng thời xin thái y kê đơn thuốc cho nàng.”

Vẻ mặt của Vân Lạc Triều không hề thay đổi.

Hoàng hậu cười nói: “Hôm nay hoàng thương hỏi nàng, hiển nhiên vẫn còn thương nhớ nàng có đúng không. Nàng đã biết mình sai rồi, sao người không phục vị cho nàng đi?”

Tất cả mọi người đều hưng phấn, lần lượt đưa ánh mắt nhìn về phía nhau.

"Lần sau đi." Vân Lạc Triều thanh âm không chút cảm xúc.

Cứ như thể hắn không quan tâm đến Chúc Linh Yên chút nào.

Tuy nhiên, nếu thực sự không quan tâm thì tại sao hắn ta lại đặc biệt hỏi nàng: “Nàng có nhận ra mình đã sai không?"

Chẳng lẽ hôm nay hắn tới đây chỉ vì Chúc Lăng Yên sao?

Chúc Linh Yên đã phạm phải sai lầm gì? Hoàng đế đã tha thứ cho nàng ấy chưa? Liệu nàng ấy có được sủng ái lần nữa không?

Mọi người đều suy đoán và cảm thấy rất khó chịu.

Tĩnh Tần cắn cắn môi, ánh mắt muốn biến thành dao bay đâm thủng cơ thể Chúc Linh Yên.

"Được, vậy lần sau đi." Ôn Thải Doanh mỉm cười gật đầu.

Sau đó, giọng nàng thay đổi: “Muộn rồi, chúng ta dừng lại ở đây thôi.”

Mọi người đều miễn cưỡng, khó có cơ hội nhìn thấy hoàng đế.

Tuy nhiên, họ biết rất rõ rằng hoàng đế sẽ không để ý đến bất kỳ ai, ít nhất là hôm nay.

Tất cả đều đứng dậy và nói: “Vâng”.

Rồi lần lượt rời đi.

Vân Lạc Triều ngước mắt thờ ơ, tựa như không nhìn ai, chỉ ngắm nhìn cây cối trong vườn.

“Bệ hạ, có thời gian thì đến gặp thần thϊếp.” Tĩnh Tần không rời đi, nhẹ nhàng lẩm bẩm.

Vân Lạc Triều quay đầu lại và gật đầu với nàng ta.

Tĩnh Tần lập tức mỉm cười, vui vẻ quay người rồi nhanh chóng rời đi.

“Ta còn có chuyện phải làm.” Sau khi mọi người rời đi, Vân Lạc gật đầu với hoàng hậu rồi bước đi.

Ôn Thải Doanh cúi đầu nói: "Cung tiễn bệ hạ."

Khi tất cả rời đi, nàng đứng thẳng lên phân phó hạ nhân: "Bảo Chúc Mỹ nhân lưu lại đi.”——

"Chúc Mỹ nhân." Trên đường trở lại Lưu Vân Cung, có người dùng giọng điệu kỳ quái nói.

Chúc Linh Yên nhìn sang một bên.

“Hy vọng mỹ nhân sẽ sớm được sủng ái trở lại.” Một người khác dùng giọng điệu chua chát nói.

Chúc Linh Yên nhẹ giọng nói: “Đa tạ.”

Ngươi có muốn phước phận đó không?

Nhưng nàng không hỏi. Bởi vì, nàng biết họ thực sự muốn nó.

"Ồ, ta thật ghen tị với Chúc Mỹ nhân."

"Đúng. Dù sao nàng ấy cũng xinh đẹp hơn chúng ta, hơn nữa lại được hoàng hậu nương nương coi trọng như vậy."

“Thậm chí Hoành thượng còn lo lắng mà tới tận ngự hoa viên để hỏi.”

Vậy mà nàng ta còn giám nói cảm ơn? Nhiều người tức giận đến mức véo mạnh vào lòng bàn tay. Nàng ta nghĩ họ thực sự đang chúc mừng nàng sao? !

Chúc Linh Yên nhất thời không nói nên lời.

Sau đó nàng chân thành nói: “Nghĩ rộng ra là được thôi.”

Khuôn mặt xinh đẹp của các thiếu nữ trong phút chốc trở nên méo mó.

Nghĩ rộng ra cái gì chứ? Lời như vậy mà nàng ta cũng nói được.

Chúc Mỹ nhân này thật sự khiến người ta phải chán ghét mà!

"Chúc Mỹ nhân, Chúc Mỹ nhân."

Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng gọi của tiểu cung nữ.

Chúc Linh Yên quay người lại nhìn.

“Chúc Mỹ nhân, Hoàng hậu triệu người.” Tiểu cung nữ chạy lại gần, dừng lại trước mặt nàng.

Đôi mắt nàng sáng lên, Doanh Doanh đã đến cứu nàng!

“Được thôi.” Nàng cúi đầu sang một bên, sau đó thu hồi ánh mắt, đi theo tiểu cung nữ hướng về phía Phượng Nghi Cung.

Tất cả những người đứng đó đều có vẻ mặt phức tạp.

Họ nhìn bóng dáng nàng đang rời đi. Tư thế uyển chuyển, phong lưu như liễu.

Ai lại không yêu một nữ nhân xinh đẹp như vậy? Không có gì đáng ngạc nhiên khi hoàng thượng thích nàng ta.

Tuy nhiên, liệu họ... xấu hơn nàng ấy nhiều vậy sao?

——

Chúc Linh Yên đi theo cung nữ đến Phụng Nghi cung.

Nàng rất cảm động.

Cảm ơn Doanh Doanh đã cử người triệu nàng. Nếu không, nàng thực sự không biết làm thế nào để hòa hợp đám người đó.

"Chủ tử, Chúc Mỹ nhân tới rồi." Tiểu cung nữ bẩm báo.

Chúc Linh Yên quỳ xuống nói: “Hoàng hậu.”

Ôn Thải Doanh xua tay: "Lui ra đi."

Chẳng bao lâu, các cung nữ trong cung lần lượt lui ra.

Chỉ còn lại Ôn Thải Doanh và Chúc Linh Yên.

Không cần duy trì tư thế nghiêm túc nữa, Ôn Thải Doanh dựa vào trên ghế mềm nói: "A! Xui xẻo! Là lỗi của hắn ta! Đang vui vẻ tự dưng lại đến phá đám.”

Hắn ta làm nàng rất tức giận.

Nàng có dễ dàng tìm được cơ hội để rủ mọi người cùng chơi như vậy nữa không cơ chứ!