Chương 19

Vân Lạc Triều không có ý kiến

gì về chuyện này nên chỉ gật đầu: “Ừm."

Hắn ta lại nhìn sang Tĩnh Tần rồi khẽ gật đầu.

Chỉ câu trả lời này thôi cũng khiến máu trong người Tĩnh Tần sôi trào, tai nàng ù đi.

Nàng ta mím môi, cực kỳ hưng phấn, ánh mắt gần như dán chặt vào mặt Vân Lạc Triều.

Nhưng Vân Lạc Triều lại nhìn nàng một cái, quay mặt đi, nhìn về phía sau: “Mang một chiếc ghế khác đến đây đi.”

Tiểu thái giám đang đợi bên cạnh đáp: “Thần tuân lệnh.”

Một lúc sau, một chiếc ghế mới đã đến.

Vân Lạc Triều ngồi vào chỗ của mình.

Tiếng hiệu trò chơi lại vang lên.

Sau khi các phi tần ngồi xuống, họ vô cùng vui vẻ, má ửng hồng, mắt lấp lánh.

Có người lặng lẽ kiểm tra xem quần áo có phù hợp không?

Có người đã dùng nước trong cốc để xem sắc mặt mình thế nào.

Một số người bắt đầu vuốt mái tóc đen của mình.

"Bắt đầu đi." Vân Lạc Triều nói.

Hắn cũng không nhìn những thê thϊếp hạnh phúc xung quanh mình.

Ôn Thải Doanh nhìn chung quanh rồi nói: "Nếu như Hoàng thượng đến rồi, chúng ta lại bắt đầu một ván mới đi, bắt đầu từ người luôn có được không.

Vừa mới nói qua cách chơi, Vân Lạc Triều liền nói thẳng: "Một."

Ôn Thải Doanh tiếp: “Hai.”

Phía dưới nàng, Quý phi rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Ba.”

Lúc đầu, không có gì khó khăn cả.

Nhưng càng về phía sau càng dễ rơi vào bẫy, đặc biệt là khi tốc độ tăng lên.

“Bảy.” Đến lượt Lâm Tiệp dư, nàng vô thức nói.

Một số người trên sân mở to mắt.

"Tám." Trương Mỹ nhân bên cạnh nàng dường như không nhận ra điều gì sai trái và nhanh chóng trả lời.

Mọi người lại mở to mắt: "..."

Có đến mức vậy không? Chả nhẽ chưa được gặp hoàng thượng bao giờ hay sao?

Toàn trường im lặng, chỉ còn tiếng trống vang lên.

Trương Mỹ nhân bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn, nàng siết chặt khăn tay, sắc mặt tái nhợt, bất an nhìn trái nhìn phải.

Trước khi Lâm Tiệp dư kịp nhận ra, nàng đã nghĩ làm sao "tám" có thể sai được? "Bảy" theo sau là "tám".

Đột nhiên nghĩ đến gì đó vẻ mặt nàng đột nhiên thay đổi.

"Lâm Tiệp dư thua rồi." Lúc này, Hy Tần che miệng cười khúc khích, "Trương Mỹ Nhân cũng vậy."

Sai lầm của Lâm Tiệp dư là nàng ấy đếm bảy. Về phần Trương Mỹ nhân, lẽ ra nàng không nên lên tiếng sau khi Lâm Tiệp dư mắc lỗi, nhưng nàng vẫn tiếp tục đếm.

“Uống.” Hy tần cười nói.

Những người khác không nói gì, nhưng Tĩnh Tần lại lên tiếng: “Sao thế mà cũng thua?”

Nàng ta cau mày, không vui.

Tĩnh tần đang ngồi ở phía bên kia và vẫn chưa đến lượt nàng ấy. Ánh mắt nàng ta lúc này tràn ngập sự lên án.

Lâm Tiệp dư và Trương Mỹ nhân không thể ngồi yên được nữa, họ đứng dậy quỳ xuống.

“Uống đi, uống đi.” Ôn Thải Doanh nhanh chóng cản họ lại.

Mọi người đang chơi một trò chơi, nếu mắc lỗi sẽ bị phạt rượu chứ không cần quỳ xuống.

Mặt họ đỏ bừng vì xấu hổ, hai người cầm ly rượu lên và tự trừng phạt mình.

“Bắt đầu lại.” Ôn Thải Doanh mỉm cười, tiếp tục quản trò.

Nơi đã dừng lại, thì nên bắt đầu từ nơi đã dừng lại.

"Một." Lâm Tiệp dư cúi đầu, thanh âm trầm thấp như muỗi vo ve.

“Hai.” Trương Mỹ Nhân nói.

Hai người họ sắp chết vì xấu hổ và tức giận. Khuôn mặt đỏ bừngtrước đó đều mờ đi, thay bằng khuôn mặt tái nhợt đến mức không còn một giọt máu.

Những người khác không quan tâm.

Dù xấu hổ hay lo lắng, họ đều liếc nhìn hoàng đế.

"Mười lăm." Đến lượt Chúc Linh Yên, nàng bỏ qua số mười bốn, trực tiếp báo cáo số tiếp theo.

Nàng cúi đầu, hạ thấp giọng vừa đủ để những người xung quanh nghe thấy.

Bên cạnh nàng là Vu Mỹ nhân, nàng ta nhẹ nhàng nói: "Mười sáu."

Nhưng với giọng nói hay như vậy, Vân Lạc Triều thậm chí còn không thèm nhìn qua.

"Mười bảy."

“Thua, thua.’

Một người khác lại sai, vội vàng cầm cốc lên để trừng phạt mình.

Trò chơi nghe có vẻ đơn giản nhưng khi con người lo lắng, miệng đương nhiên sẽ không nghe theo lý trí.

Sau sự căng thẳng ban đầu, mọi người dần dần nhận ra đây chỉ là một trò chơi, bầu không khí dần dần thoải mái hơn.

Có người tâng bốc Vân Lạc Triều.

Có người đang lén liếc nhìn, hết lần này đến lần khác.

Một số người cố gắng bày ra đủ các loại tư thế khi uống rượu.

Tuy nhiên, từ đầu đến cuối, ánh mắt của Vân Lạc Triều chưa bao giờ rơi vào họ.

Chúc Linh Yên ngồi ở cuối chiếc bàn dài, rúc vào phía sau Tôn Mỹ Nhân, cố gắng che giấu bóng dáng của mình.

Nàng nhìn thấy Vân Lạc Triều đang trộm nhìn Ngọc tần.

Ngọc Tần ngồi dưới hoàng hậu, người khác cho rằng hắn đang nhìn hoàng hậu, ai biết hắn đang nhìn người khác?

Quý phi ngồi ở phía bên kia của Vân Lạc Triều, không phát hiện ra ý định thực sự của hắn. Lúc này, hai má nàng ta đang nhìn hoàng thượng với ánh mắt trìu mến sâu sắc.

Chúc Linh Yên lặng lẽ đưa tay ra, lấy một miếng bánh ngọt trên bàn.

Tôn Mỹ nhân có dáng người hơi bụ bẫm một chút, cây giá đỗ như nàng được che chắn tốt nên có thể yên tâm ăn uống.

“Chúc mỹ nhân đâu rồi?" Đột nhiên, Vân Lạc Triều ngẩng đầu, tùy ý quét qua đám người.

Miếng bánh ngọt mắc kẹt trong họng của Chúc Linh Yên, nàng cứng đờ.

Không, tại sao lại gọi nàng ấy?

Chưa kịp phản ứng thì Tôn Mỹ nhân Tôn bên cạnh đã nghiêng người sang một bên. Trong chốc lát, nàng đã lọt vào tầm mắt của mọi người.

Những ánh nhìn hướng về phía nàng theo kiểu "vυ"t, vèo, vèo". Người ta nhìn thấy nàng đang cúi xuống, một tay cầm nửa miếng điểm tâm, má thì phồng lên.

Sự thù địch ngay lập tức biến thành sự ghê tởm sâu sắc.

Nhìn nàng ta kìa?

Thật đáng xấu hổ!

Chúc Linh Yên, người trở thành tâm điểm của đám đông, toàn thân cứng đờ, đồ ăn mắc kẹt trong miệng nàng, nuốt không được cũng không nhổ ra được.

“Bệ hạ.” Nàng nghẹn ngào, cúi đầu đứng dậy.

"Chuyện lần trước, ngươi đã biết mình sai ở đâu chưa?" Vân Lạc Triều hỏi.

Chuyện gì đã xảy ra lần trước vậy? Chúc Linh Yên bối rối.

Chuyện gì đã xảy ra vậy? Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện “nàng” vô tình chạm vào tay áo của hắn trong lúc rót trà ư?