Chương 18

“Nô tỳ giúp người cắt nó.”

Chúc Linh Yên đẩy tay Nguyệt Viên ra: “Không cần, ta tự mình làm.”

Với khối lượng công việc nhỏ như vậy mà còn để cho Nguyệt Viên giúp thì còn cái gì làm đâu.

Không có máy tính, không có điện thoại di động, không có Internet, thậm chí không có sách vở, thành thật mà nói, thời cổ đại này khá nhàm chán.

Nàng phải làm gì đó để gϊếŧ thời gian.

“Vâng.” Nguyệt Viên cho rằng nàng muốn bày tỏ thành ý với hoàng hậu mà nhượng bộ.

Chúc Linh Yên mở một cửa hàng trực tuyến và bán tất cả mọi thứ, bao gồm đồ trang sức thủ công, Hán phục, túi xách, xà phòng thủ công, hoa khô, tinh dầu, v.v.

Kỹ năng của nàng có thể tạm chấp nhận được.

Chỉ cần may hai bộ đồ ngủ cho Doanh Doanh thôi mà.

Nguyệt Viên đứng sang một bên, mí mắt giật giật khi nhìn thấy nàng cắt vải.

Ai lại may như thế này? Nàng thậm chí còn chưa đo nó!

Chúc Linh Yên cúi đầu và không nhìn thấy đôi mắt của Nguyệt Viên. Cần gì phải đo. Doanh Doanh cao gần 170cm, nàng ấy có dáng người cao và săn chắc, may size L là vừa hợp.

Nguyệt Viên quan sát rất lâu và đưa ra kết luận rằng tay nghề của Chúc Mỹ nhân chỉ ở mức trung bình.

Dù sao cũng chỉ là đồ ngủ thôi, hoàng hậu có thể mặc được hay không thì cũng không ai biết. Nàng lắc đầu, bước đi, cầm bộ quần áo nàng đã may cho Chúc Linh Yên rồi tiếp tục đứng dậy.

Phải mất vài ngày để may quần áo và mục đích chính của Chúc Linh Yên cũng chỉ là để gϊếŧ thời gian.

Vì vậy, khi Chúc Linh Yên khâu, nàng đã cố gắng rút ngắn khoảng cách giữa mỗi mũi khâu đến mức có thể so sánh với máy khâu.

Ôn Thải Doanh còn chưa biết mình sẽ có bộ đồ ngủ mới.

Nhưng điều đó cũng không ngăn cản việc nàng tiếp tục tặng đồ cho Chúc Linh Yên.

“Không cần.” Chúc Linh Yên có chút xấu hổ, nói với nàng: “Tớ không cần gì nữa.”

Thức ăn, đồ uống, quần áo, đồ trang sức, gia vị và đồ trang trí đã đủ lắm rồi.

Ôn Thải Doanh chỉ nói: “Cứ lấy đi. Tớ cho thì cứ lấy ngại gì.”

Dù sao thì nàng ấy cũng rất tốt rồi. Những thứ đó không thuộc về nàng ấy, có đúng không? Ha ha, Ôn Thải Doanh cảm kích, cũng không có chút nào cảm thấy đau lòng.

Nếu được phép, nàng có thể chia toàn bộ đồ đạc của mình cho Chúc Linh Yên!

Chúc Linh Yên: “”

Ai có thể từ chối điều này cơ chứ.

Cung nhân ngày ngày ra vào Lưu Vân Cung, tất cả đồ đạc cũ nát đều được chuyển ra ngoài, những đồ vật mới lần lượt được chuyển đến.

Hoàng hậu thậm chí còn tặng nàng một chiếc giường mới!

"Làm sao chuyện này có thể?"

"Nàng ấy đã cho Hoàng hậu uống bùa mê thuốc lú gì không biết?"

“Nương nương quá tốt với nàng ta.”

Chúc Linh Yên không được hoàng đế sủng ái, nhưng trong nháy mắt đã được hoàng hậu sủng ái.

Hoàng hậu thật hào phóng. Xem ra người còn hào phóng hơn cả hoàng đế.

Đôi mắt của mấy Mỹ nhân chớp chớp, tất cả rơi vào trầm tư.

Gió nam thổi qua, cái lạnh mùa xuân bị thổi bay đi, thời tiết mỗi ngày một ấm hơn.

Bầu trời trở nên trong xanh và mùa xuân cũng dần đến.

Ôn Thải Doanh tổ chức yến tiệc trong ngự hoa viên, mời các phi tần đến dự.

"Sai rồi, sai rồi!"

"Tĩnh Tần lại sai rồi!"

"Uống!"

Những người đến tự hiện đại như Ôn Thải Doanh và Chúc Linh Yên không giỏi làm thơ nên bắt đầu chơi trò uống rượu.

Trò chơi gọi là "Bạch thất”, mọi người ngồi quanh bàn và lần lượt đếm. Mỗi khi đến lượt bảy hoặc bội số của bảy không được phép nói ra miệng nếu không sẽ bị phạt uống.

Tĩnh Tần nhìn qua là một người rất thông minh, nhưng không ngờ nàng ta lại rất vô duyên với những con số, đây là lần thứ ba nàng bị phạt rượu.

“Uống đi.” Dù tức giận nhưng nàng đành chịu thua, cầm chén lên, ngẩng đầu uống hết.

Khi nàng giơ tay lên, chiếc vòng tay lỏng lẻo tuột xuống, để lộ một phần cổ tay mập mạp và trắng trẻo của nàng.

Nàng ta uống xong một ngụm rượu, đặt ly xuống, hếch cằm: “Tiếp tục.”

Ding ding dong dong, khi tiếng trống hiệu vang lên, một hiệp nữa lại bắt đầu.

Đó là khoảng thời gian hiếm hoi mà mọi người vui vẻ vui đùa với nhau.

Các phi tần có mặt đều lớn tuổi như hoàng hậu, dù sao nàng cũng mới mười chín tuổi. Người trẻ nhất như Chúc Linh Yên cũng chỉ mới mười sáu tuổi.

Làm sao một thiếu nữ ở độ tuổi này lại không thích chơi đùa? Đặc biệt trong hậu cung lạnh lùng, u ám, không có tự do trong nhiều năm như vậy.

Mọi người đều đắm chìm trong niềm vui.

“Hoàng thượng giá đáo——”

Bầu không khí thoải mái và vui vẻ đột ngột kết thúc khi một giọng the thé vang lên.

Hoàng đế? Hoàng đế đến đây à?

Tại sao hoàng đế lại đến? Nhất thời, bầu không khí trong hội trường trở nên trì trệ.

"Tham kiến

hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế."

Các cung nữ đang chơi nhạc là những người đầu tiên quỳ xuống đất. Ngay sau đó, hoàng hậu và các phi tần cũng lầm lượt đứng dậy thình an hoàng thượng.

“Bình thân.” Vân Lạc Triều chắp tay sau lưng chậm rãi bước đi.

Hôm nay hắn ta mặc thường phục. Nhưng với tư cách là hoàng đế, ngay cả thường phục cũng được thêu hình rồng năm ngón, trông vô cùng uy nghiêm.

"Các nàng đang chơi gì vậy?" hắn hỏi sau đó nhìn quanh sân.

Người đàn ông đó có khuôn mặt tuấn tú, dáng người mảnh khảnh, dáng người chính trực, trên mặt không nở nụ cười, như thể chỉ đang hỏi một câu hỏi bình thường.

Chúc Linh Yên đứng ở rìa đám đông và lặng lẽ nhìn hắn.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn kể từ khi nàng đến đây.

Nhìn hắn còn rất trẻ.

Ngoại hình cực kỳ xuất chúng, xứng đáng làm nam chính, dung mạo tuấn mỹ, ngũ quan anh tuấn, quan trọng nhất là khí chất cũng rất đỉnh.

Chúc Linh Yên nghĩ thầm, một nhà thiết kế có mức lương hàng năm 500,000 nhân dân tệ có lẽ cũng chẳng nặn ra được khuôn mặt như vậy.

Vân Lạc Triều chỉ đứng đó, hắn không cố ý tỏa ra uy nghiêm nhưng lại khiến tất cả mọi người sợ hãi.

Tất cả mỹ nữ trong hậu cung đều vui mừng nhưng lại lo lắng khi nhìn thấy hắn, muốn nói nhưng không dám lê tiếng cho nên chỉ có thể lặng lẽ nhìn hắn.

“Hoàng hậu cùng chúng thần thϊếp chơi trò uống rượu!” Một giọng nói trong trẻo và sống động vang lên.

Mọi người nhìn quanh thì thấy đó là Tĩnh Tần. Đôi má trắng ngần của nàng tỏa sáng rực rỡ, nàng ta nhìn Hoàng đế với ánh mắt ngưỡng mộ và vui mừng.

Ối! Mọi người âm thầm nhổ nước bọt.

Hoàng hậu vẫn chưa lên tiếng mà ngươi đã dám nói!

Bị cướp lời, Ôn Thải Doanh không để ý, vẻ mặt vẫn uy nghiêm như cũ, nàng nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm, hôm nay thời tiết đẹp, nên thần thϊếp mời các tỷ muội đến đây chơi.”