Chương 12

"Đậu công công, xin hãy tha cho chúng tôi. Chúng tôi biết mình đã sai, chúng ta sẽ không bao giờ dám bắt nạt người khác nữa.

Lời cầu xin tha thứ của hai gã thái giám mập mạp đã trở nên khản đặc.

Tiểu Đậu Tử cụp mắt xuống, nhìn đôi giày của mình, lùi lại nửa bước: “Lần này ta tha cho ngươi, lần sau ta sẽ không tha cho ngươi dễ dàng như vậy đâu.”

“Đa tạ Đậu công công, đa tạ Đậu công công!"

Hai gã thái giám mập mạp tỏ vẻ biết ơn, vội vàng đứng dậy, ôm bàn tay bị thương loạng choạng bước đi.

——

Chỉ trong nửa ngày tin tức Chúc Mỹ nhân được Hoàng hậu đặc biệt quan tâm và chuyện xử lí mấy thái giám đó đã được lan truyền khắp nơi.

Nhiều người lặng lẽ xì xào, Chúc Mỹ nhân xinh đẹp này đã làm gì, tại sao lại đột nhiên được Hoàng hậu chú ý?

Một số người không thể ngồi yên cho nên đến thăm.

“Muội muội có ở đây không vậy?” Một giọng nói tao nhã vang lên ở cửa.

Nguyệt Viên và Nguyệt Khuyết đứng dậy hành lễ: “Thỉnh an Vu Mỹ nhân.”

“Không dám.” Người nọ vặn eo tránh né lời thỉnh an của hai người. Mặc dù bây giờ họ đang đi theo Chúc Linh Yên, nhưng dù sao họ cũng đã từng là người của Hoàng hậu.

“Muội muội đang làm gì vậy?” Ánh mắt nàng ta nhìn vào trong, rơi vào thân ảnh đang ngồi bên cửa sổ.

Chúc Linh Yên đang thản nhiên ngồi, gắp một miếng điểm tâm để ăn, nàng không cố ý mà lộ ra vòng eo yếu ớt và thon gọn.

Ông trời thật bất công!

Vu Mỹ nhân nghiến răng nghiến lợi, trên mặt hiện lên một tia lo lắng, đi đến gần cửa sổ: “Muội muội đã thấy khỏe hơn chưa?”

Chúc Linh Yên quay đầu lại, nhìn qua nói: "Không có."

"..." Vẻ mặt của Vu Mỹ nhân cứng đờ.

Chẳng bao lâu, nàng khôi phục bình thường, lại hỏi: "Sao có thể như vậy? Thuốc do thái y kê không phù hợp sao?"

Hôm nay thái y mới bắt mạch cho nàng, nàng cũng chưa ăn cơm. Trên mặt Chúc Linh Yên không có ý cười, nhưng lại hỏi: "Có chuyện gì à?"

Vẻ lạnh lùng của nàng rơi vào mắt Vu Mỹ nhan, trong lòng dâng trào, nàng ta không thể giả vờ được nữa, khóe miệng cong lên giễu cợt.

“Muội muội bây giờ đã khác, được Hoàng hậu sủng ái, giờ lại coi thường tỷ tỷ cùng sống với mình nữa cơ à."

"Ngươi cũng coi thường ta mà." Chúc Linh Yên nhìn sang.

Vẻ mặt của Vu Mỹ nhân hoàn toàn tức giận và u ám.

Tiểu cung nữ phía sau nói: "Chúc Mỹ nhân nói cái gì vậy? Chủ nhân của chúng ta lại coi thường người cơ chứ?"

Chúc Linh Yên không để ý tới nàng mà chỉ cúi đầu ăn chút đồ ăn nhẹ.

Trên mái hiên ngoài cửa sổ, một cây lựu đang đâm chồi vươn cành đỏ rực, phủ kín mái ngói xám và bức tường trắng rồi biến mất trong bầu trời trong xanh.

Nàng vừa ăn đồ điểm tâm vừa ngắm cảnh như thể không có ai xung quanh.

"..." Vu Mỹ nhân hít một hơi và nhìn cô thật sâu, "Đi thôi."

Chúc Linh Yên thậm chí còn không nói "không tiễn".

Khi "Chúc Linh Yên" không được sủng ái, nhiều người đã đến chế nhạo nàng, trong đó có Vu Mỹ nhân.

Không có cách nào để hòa giải nếu không có một lời xin lỗi.

Chớp mắt đã đến ngày hôm sau.

“Thỉnh Hoàng hậu nương nương!" Một đám phi tần với trang phục lộng lẫy với đủ các màu sắc như vàng, xanh hồ, hồng đào, tím khói, màu ngân hạnh và các màu khác, đang cúi đầu rất cung kính.

Những gương mặt trẻ trung, xinh đẹp, mỗi gương mặt đều có nét riêng: lạnh lùng, quyến rũ, trong sáng, mọt sách, hoạt bát, trầm tĩnh, v.v.

Ôn Thải Doanh phải nói rằng làm Hoàng hậu quả là một điều may mắn.

“Đứng dậy đi.” Hoàng hậu giơ tay lên với nụ cười trên môi.

"Tạ Hoàng hậu nương nương."

Mọi người đều đứng dậy và trở về chỗ ngồi của mình.

Quý phi và tứ tần đã ngồi vào chỗ của mình.

Tiệp Dư và Mỹ nhân đứng hai bên.

Về phần Chúc Linh Yên, nàng đi thẳng đến chỗ hoàng hậu, vén váy lên, ngồi xuống trên cạnh nàng.

Nàng dựa vào chân người bạn thân nhất của mình, trông vô cùng hèn hạ.

Mọi người nhìn cảnh tượng này với nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Không, nàng hèn hạ đến vậy sao? Sau khi mất đi sự sủng ái của Hoàng thượng thì lại nịnh nọt hoàng hậu?

Nàng không biết đầu óc mình thông minh đến mức độ nào, nhưng nàng thực sự đã tìm được lối thoát như vậy.

Một số người cũng nhìn chằm chằm vào quần áo của Chúc Linh Yên.

Hôm qua nàng cực kỳ thuần khiết, trên đầu chỉ có một chiếc trâm bạc, thậm chí còn không bằng cung nữ.

Hôm nay thì sao, nhìn lớp sa tanh trên người cô ta đi, cả mấy món trang sức bằng đá quý trên đầu và những viên ngọc trai cỡ đầu ngón tay trên đôi giày kia nữa

“Chúc Mỹ Nhân ăn mặc như vậy không phải vượt quá giới hạn sao?” Có người nói.

Người lên tiếng là Tĩnh Tần.

Nàng ta cau mày nhìn Chúc Linh Yên từ trên xuống dưới với vẻ mặt không vui.

Chỉ là một mỹ nhân mà ăn mặc như thế này cũng có thể so sánh với mình, như vậy còn ra thể thống gì nữa.

Cung điện yên tĩnh.

Những người khác đều im lặng, dùng ánh mắt nhìn chằm chằm Chúc Linh Yên, hoặc cúi đầu uống trà, nhưng lại vểnh tai lên.

“Ta cho phép đó.” Hoàng hậu cười nói: “Sao vậy, Tĩnh Tần muội muội cũng muốn như vậy sao?”

Tĩnh Tần kinh ngạc há to miệng, không giữ được tư thế nữa: “Thần, thần thϊếp không có ý này.”

"Không sao đâu, nếu muốn thì ngươi cũng có thể." Nụ cười của Hoàng hậu vẫn như cũ, nàng hào phóng xua tay, như không quan tâm.

Lúc này Tĩnh Tần ngồi không yên nữa, lập tức đứng dậy, cúi đầu quỳ xuống: “Thần thϊếp không dám.”

Ai dám chứ?

Hoàng hậu cầm chén lên, chậm rãi uống trà, trong điện nhất thời tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Bầu không khí trở nên trì trệ, như thể đã hình thành lên một lớp băng mỏng.

"Đêm qua gió nổi, cây cối bên ngoài điên cuồng gào thét, ồn ào đến mức người ta không ngủ được." Lúc này, Hy Tần có vẻ mặt lo lắng nói: "Tối qua nương nương nghỉ ngơi vẫn tốt chứ ạ?"

Hy Tần có tính cách hiền lành, nàng tôn tôn kính người trên và bao dung với người dưới, thể hiện qua tính tình có vẻ nàng rất hòa nhã.

Hy Tần mỉm cười, hai bên miệng có lúm đồng tiền làm tăng thêm chút sinh động cho khí chất hiền lành của nàng.

“Ta không sao.” Hoàng hậu nhìn nàng, cười nói: “Đã nhọc muội muội quan tâm rồi.”

Hy Tần cúi đầu cười nói: "Bệ hạ mỗi ngày có rất nhiều việc phải làm, chúng ta không thể giúp ngươi, chỉ có thể cố gắng hết sức."

Hoàng hậu cười nói: "Sao lại không giúp gì được? Lòng thành khó cầu, ta hiểu được điều này."

Lúc này, nàng đổi chủ đề: “Hy Tần muội muội, hôm nay ăn mặc khiêm tốn vậy, ta chợt nhớ tới mấy ngày trước phủ nội vụ đã nhận được một ít vải từ Hương Vân lát nữa ta sẽ nhờ người đưa đến cung của ngươi.”