Chương 11

Sau khi lau mặt nàng miễn cưỡng giữ được phong thái thục nữ, rồi ngồi xuống bàn.

Chúc Linh Yên cầm đũa lên và bắt đầu thưởng thức.

Sau bữa ăn.

Chúc Linh Yên được Nguyệt Viên đỡ và đi dạo trong sân cho tiêu cơm.

Có một vài cái nhìn không thân thiện từ các ô cửa sổ khác nhau bắn về phía nàng.

Chúc Linh Yên chỉ giả vờ như không nhìn thấy nó.

Lưu Vân cung được xây dựng tinh xảo, nhưng gạch men hơi bạc màu, tường có chỗ bong tróc.

Dù sao đây cũng là nơi dành cho các phi tần cấp thấp sinh sống, sửa chữa cũng không tốn nhiều tiền, nàng nghĩ.

“Trần thái y, mời đi hướng này.” Không lâu sau, Nguyệt Khuyết xuất hiện ở cửa, theo sau là một vị y sĩ trẻ tuổi.

Chúc Linh Yên bị bệnh mấy ngày, nhìn rất yếu, hoàng hậu đã hạ lệnh cho thái y khám bệnh, nên sau bữa tối Nguyệt Khuyết liền mời đại phu đến.

"Chủ tử, vào nhà đi." Nguyệt Viên đỡ nàng đi vào nhà.

Chúc Linh Yên được đỡ vào nhà.

"Do gió lạnh cho nên tỳ vị của người có hơi yếu, điều hòa một chút là được." Vị thái y trẻ tuổi bắt mạch cho nàng, sau đó rút ngón tay ra, bắt đầu kê đơn thuốc.

Đây cũng không phải là một căn bệnh nguy hiểm và có thể chữa khỏi bằng cách dùng một số loại thuốc.

Kê xong đơn thuốc, Tiểu Đậu Tử ©υиɠ kính nhận lấy bằng hai tay, vừa định lấy thuốc thì Nguyệt Khuyết đã nói: "Đưa cho ta."

Tiểu Đậu Tử lập tức hiểu ra, cảm kích nói: “Vậy phiền tỷ tỷ.” Hắn đưa đơn thuốc ra.

Dù sao Nguyệt Khuyết cũng đến từ chỗ Hoàng hậu, Vu Uy vẫn còn ở đó, nàng đi lấy thuốc nhất định sẽ không bị bắt nạt.

Nàng cất đơn thuốc rồi tiễn thái y ra ngoài.

Nguyệt Viên nói: "Chủ tử, đã đến lúc nghỉ ngơi."

Chúc Linh Yên thích câu này, lập tức đứng dậy: “Được.”

Nàng cởi đôi giày thêu ra và nằm trong tấm gấm mềm mượt, gần như ngân nga một cách thoải mái.

Tuyệt vời tuyệt vời. Chiếc giường nhiều lớp nệm hoàn toàn khác với đêm qua.

Nàng bị ốm nhiều ngày, sức yếu cho nên chẳng bao lâu sau đã ngủ thϊếp đi.

Nguyệt Viên nhìn nàng, sau đó nhẹ nhàng lấy giỏ đựng đồ may vá ra, ngồi sang một bên thay quần áo.

Mặt trời dần dần di chuyển về hướng tây.

Chúc Linh Yên ngủ hơn một giờ mới tỉnh lại.

“Bên ngoài có tiếng gì vậy?” nàng ngồi dậy, nghe thấy bên ngoài có động tĩnh liền hỏi Nguyệt Viên đang ngồi khâu vá ở trên bàn.

Thấy nàng đã tỉnh, Nguyệt Viên bỏ đồ trên tay xuống, đi đến bên giường, vừa đỡ nàng đứng dậy vừa đáp: "Có hai tên thái giám trẻ tuổi bắt nạt người khác, ta bảo bọn họ đến xin lỗi Tiểu Đậu Tử."

Đôi mắt của Chúc Linh Yên mở to.

Nàng nghĩ đến điều gì đó bèn lập tức xỏ giày và bước nhanh ra ngoài.

Nguyệt Viên cũng theo sau.

Trong sân.

Xung quanh đã có rất nhiều người tụ tập, các Mỹ nhân đều bước ra đứng dưới mái hiên xem náo nhiệt. Những nha hoàn giúp việc đứng bên ngoài, chỉ vào một bên.

Tiểu Đậu Tử đứng trong sân, trước mặt có hai gã thái giám mập mạp đang quỳ xuống.

Lúc này, hai tên thái giám mập nghiêng đầu, khuôn mặt trắng nõn mập mạp đỏ bừng, hai mắt trợn ngược, miệng méo mó, cầu xin tha thứ: “Là ta sai, ta không nên bắt nạt người khác. Là do ta mắt chó không thấy được ngà voi,...”

Trong khi cầu xin sự thương xót, hắn ta vừa tát vào mặt mình.

Chính chúng đã giẫm lên tay Tiểu Đậu tử và bắt nạt vào mặt hắn cho nen cũng không chỉ nói xin lỗi suông được.

Tiểu Đậu Tử rũ mi xuống, một bên mặt không có biểu cảm gì, chỉ có khóe miệng hơi nhếch lên.

Chúc Linh Yên bước tới.

"Chủ tử." Tiểu Đậu Tử nhìn thấy nàng đi tới, lập tức cúi đầu.

"Có phải bọn hắn có làm tổn thương ngươi không?" Chúc Linh Yên hỏi.

Tiểu Đậu Tử liếc nhìn mặt đất một chút, đáp: “Đúng vậy.”

Chúc Linh Yên nhìn hai tên thái giám mập mạp, chỉ thấy mặt bọn họ trắng bệch như con lợn béo.

Nàng lại liếc nhìn bàn tay của Tiểu Đậu Tử, hắn đã đút nó vào ống tay áo dài, nhưng nàng vẫn nhớ rõ vết bầm tím gớm ghiếc trên bàn tay gầy gò đó.

“Giẫm lên tay chúng” nàng nói.

Tiểu Đậu Tử đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt sửng sốt.

Hai tên thái giám béo cũng sửng sốt, ngừng tát, nhanh chóng lắp bắp: "Mong Mỹ nhân thứ lỗi, xin hãy thứ lỗi cho chúng nô tài."

Khuôn mặt tái nhợt của nàng dường như bị bao phủ bởi một lớp sương mỏng, thấp giọng nói: “Đạp.”

Tiểu Đậu Tử hưng phấn, vội vàng nói: “Vâng.”

Hắn mím môi, khuôn mặt thanh tú trở nên lạnh lùng và cứng rắn, nhưng vừa nhấc lên chân hắn đã dừng lại trên không trung.

Tiểu Đậu tử nhìn sang bên cạnh, nhẹ nhàng nói: "Chủ tử, xin hãy tránh xa ra. Đừng làm bẩn mắt người."

Chúc Linh Yên gật đầu và quay đi.

Sau lưng hắn, hai tiếng kêu đau đớn thảm thiết chẳng mấy chốc vang lên, hòa quyện vào nhau.

“Chúc Mỹ nhân như vậy cũng không hay lắm Một giọng nói từ cách đó không xa truyền đến.

"Lý công công và Vương công công đã biết sai, tự trừng phạt mình, sao ngươi lại hung hãn như vậy?"

“Đúng vậy, sao không nhân từ mà tha cho họ đi?”

Không chỉ có mỹ nhân của Lưu Vân cung tới xem, mà những người từ Cung Phi Vũ bên cạnh cũng ở đây.

Không cần phải nói, có người đã nhận được đồ tốt của hai tên thái giám béo mập này cho nên mới giúp hắn đòi lại “công đạo”.

Chúc Linh Yên trợn mắt, xoay người rời đi.

Nàng có vẻ đẹp quyến rũ, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, xa cách và kiêu ngạo.

Hai Mỹ nhân lên tiếng: "..."

Khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên tái xanh.

"Làm ra cái dáng vẻ gì cơ chứ!"

“Đúng vậy, ai mà không biết Hoàng thượng đã bỏ rơi nàng, hiện tại nàng chỉ là…”

"Có gì mà kiêu ngạo chứ!"

Sắc mặt Nguyệt Khuyết lạnh lùng: "Khụ khụ."

Nàng đã phục vụ Hoàng hậu đã lâu, đã hình thành một phong thái nhất định, chỉ cần hắng giọng, bầu không khí trong sân đột nhiên thay đổi.

Một mỹ nhân còn muốn nói gì đó, nhưng cung nữ phía sau lại kéo vạt áo của nàng, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt không chút biểu tình của Nguyệt Khuyết.

Nàng ta mỉm cười rồi quay người rời đi.

Nàng ta không phải chỉ là cung nữ thôi sao? Có gì mà kiêu ngạo thế! Đợi nàng được sủng rồi đừng nói là một tiểu cung nữ, ngay cả hoàng hậu cũng sẽ phải nhượng bộ!

Một số Mỹ nhân khác cũng rời đi.

Lưu Vân cung trở nên yên tĩnh