Chương 13

Vải Hương Vân? Mọi người lập tức ngạc nhiên.

Đây là cống phẩm bên ngoài không thể mua được, trừ phi Hoàng thượng hoặc hoàng hậu ban thưởng, nếu không sẽ khó đến tay các phi tần.

Ánh mắt Tĩnh Tần có chút ghen tị.

Hy Tần cũng kinh ngạc, vội vàng đứng dậy, quỳ xuống nói: "Cái này, cái này sao có thể được?"

"Sao vậy?" Hoàng hậu mỉm cười nói, ánh mắt như quét khắp cung điện, "Muội muội tốt bụng phóng khoáng, có tấm lòng nhân hậu, tấm vải Hương Vân này ngươi mặc vào sẽ xứng đáng hơn."

Vừa nói, tay phải của nàng tự nhiên buông xuống, vuốt ve mái tóc dài của Chúc Linh Yên.

Tất cả chúng phi tần đều không hiểu hoàng hậu làm vậy có ý gì.

Trong chốc lát, tất cả đều cảm thấy tức giận, ghen tị và có chút tiếc nuối.

"Đa tạ nương nương ban thưởng." Hy Tần cũng có chút ngượng ngùng. Nàng biết mình không quan tâm đến việc Nguyên Tiêu đã làm, nhưng không ngờ rằng mình sẽ được lợi từ việc đó.

"Không cần khách khí, ngồi đi." Hoàng hậu xua tay, nhìn Tĩnh tần vẫn đang đứng, "Tĩnh tần cũng ngồi xuống đi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện."

"Đúng vậy."

"Đa tạ nương nương."

Buổi thi thỉnh an sáng vẫn tiếp tục.

Không ai chê cách cách ăn mặc của Chúc Linh Yên, có người khen ngợi vẻ đẹp của nàng cũng có người khen gu thẩm mỹ của Hoàng hậu.

Có người tâng bốc Hoàng hậu: “Nghe lời Hoàng hậu còn dành hơn mười năm đọc sách. Nếu mỗi ngày chúng ta có thể nhìn thấy và được nghe người chỉ bảo thì đúng là do phúc đức ba kiếp mới tu luyện được.”

Ôn Thải Doanh cười đến mức amidan gần như lộ ra ngoài, nàng đành dùng khăn lụa che miệng, không cho người khác nhìn thấy sự hớ hênh của mình.

"Cái miệng này thật ngọt ngào."

Tuy nhiên, dù lời nói có đẹp đẽ đến đâu thì Ôn Thái Doanh cũng không đánh giá cao bất kỳ lời nào trong số đó.

Mỹ nhân xinh đẹp như hoa ngọc, trên mặt lộ ra vẻ mất mát, ủ rũ rời đi.

“Thật keo kiệt.” Chúc Linh Yên nói: “Người ta khen cậu như vậy mà cậu không bằng thưởng cho họ một chút sao.”

Ôn Thải Doanh nhướng mày nói: “Không phải tớ đã khen nàng có cái miệng ngọt ngào sao?”

Chúc Linh Yên không nói nên lời, chỉ có thể sờ sờ lòng bàn tay của nàng: “Hoàng hậu anh minh.”

“Buổi trưa muốn ăn gì?” Ôn Thải Doanh nằm xuống trên ghế mềm.

Chúc Linh Yên ngồi ở một bên: “Cái gì cũng được.”

“Vậy ta để bọn họ làm.” Ôn Thải Doanh một tay ôm lấy mũ phượng, đứng dậy, tiện tay cầm một nắm hạt dưa, sau đó lại đặt trở lại.

Chúc Linh Yên không thích ăn hạt dưa nên nàng cầm lấy chiếc bánh đậu đỏ trên đĩa rồi ăn.

Một lúc sau, quản sự của phủ nội vụ tới báo cáo sự việc, Ôn Thải Doanh vứt hạt dưa đi, lau tay rồi đi ra ngoài.

Chúc Linh Yên một mình nằm đó.

Nàng ở lại Phụng Nghi điện cho đến trưa rồi quay về sau bữa trưa.

Lúc rời đi nàng lại mang theo túi lớn túi nhỏ.

Một số thái giám theo sau giúp nàng mang theo ngọc bích, gia vị, đồ trang trí, v.v. về Lưu Vân cung.

Khung cảnh này lọt vào tai mắt của mọi điện.

"Nương nương, Hoàng hậu lại ban thưởng cho nàng." Trong Trọng Hoa cung, cung nữ báo cáo với Quý phi đang ngồi trong sân, nàng mặc một bộ váy tuấn tú tay hẹp, đang lau mũi tên trên tay áo.

Mái tóc đen dài xinh đẹp của phi tần được buộc cao, để lộ một phần cổ trắng như tuyết, cúi đầu cẩn thận lau vũ khí sắt mịn, ngón tay của nàng không trắng và mềm mại như những cô gái bình thường, nhưng mỏng và khỏe khoắn.

“Ừm.” nàng nói mà không ngẩng đầu lên.

Cũng là một tiểu mỹ nhân.

Được Hoàng hậu sủng ái? Chẳng có gì đáng để quan tâm.

"Nương nương, xin người đừng động vào những thứ này nữa." Tiểu cung nữ thấy nàng nghiêm túc sửa sang vũ khí, nghĩ đến lời dặn dò của chủ nhân trước khi vào cung, không khỏi thuyết phục nàng: "Chúng ta không phải là người của phủ tướng quân nữa, Hoàng hậu sẽ không thích những thứ này.”

Động tác của Quý phi dừng lại.

“Nhiều lời,” nàng lạnh lùng nói.

Thấy nàng không nói tiếp, tiểu cung nữ tiến lên thu dọn đồ đạc: "May là hôm nay hoàng thượng không tới đây, nếu như ngài ấy tới, nhìn thấy người đang động vào mấy thứ này thì sao?”

Quý phi mím môi, trong mắt tràn đầy u ám.

“Hoàng thượng giá đáo——”

Giọng nói chói tai của tiểu thái giám vang lên bên ngoài Trọng Hoa cung.

Tiểu cung nữ đột nhiên vui mừng: “Nô tỳ nói cái gì thì cái đó đến rồi?” Nàng vội vàng thắt lưng, vuốt thẳng tóc cho chủ nhân, “Được rồi được rồi, chúng ta nhanh chóng đi ra ngoài thôi.”

Chủ tử vừa thay quần áo thì Hoàng thượng liền tới, sao có thể xảy ra chuyện trùng hợp như vậy?

Không chỉ có tiểu cung nữ vô cùng vui mừng, mà Quý phi cũng không giấu được vẻ vui mừng trên mặt, nàng bước nhanh ra khỏi nhà.

Trong sân, cung nhân quỳ rạp trên mặt đất.

Quý phi chạy xuống bậc thang, sắc mặt hồng hào, vén váy tiến lên: "Bệ hạ!"

Một người nam nhân vô cùng tuấn mỹ xuất hiện trong tầm nhìn của nàng.

Đôi mắt của người đó hẹp và dài, lông mày sắc sảo, khuôn mặt điềm tĩnh, trông không hề tức giận hay đáng sợ.

“Bệ hạ!” Quý phi nhanh chóng chạy tới trước mặt hoàng thượng, nhưng cuối cùng cũng không dám nhào vào trong lòng hắn, ngượng ngùng cụp mắt xuống.

Vân Lạc Triều cúi đầu: "Không cần đa lễ.”

Hắn đưa tay ra đỡ người nữ nhân đang hành lễ trước mặt đứng dậy.

Hai má nàng ta đỏ bừng, rồi cúi đầu đi bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói: “Đa tạ bệ hạ.”

Vân Lạc Triều vừa mới làm xong chuyện chính sự, sắc mặt vẫn có chút mệt mỏi, hắn vừa đi vào vừa nhẹ nhàng nói: "Ta tới thăm nàng."

“Tạ ơn bệ hạ.” sắc mặt nàng ta rạng rỡ, trong mắt tràn đầy vui sướиɠ, nàng ta ngước mắt lên rồi cụp mắt xuống ngượng ngùng: “Thân thể thần thϊếp rất tốt, bệ hạ mỗi ngày đều có rất nhiều việc phải làm, cho nên người cũng nên chăm sóc bản thân mình."

Nàng sinh ra đã quyến rũ lạnh lùng, nhưng khi bộc lộ vẻ ngoài nhút nhát, trông nàng bỗng tỏa sáng rực rỡ và thu hút sự chú ý của mọi người.

Tuy nhiên, Vân Lạc Triều không phải là không hiểu phong tình mà chỉ là hắn ta không có chút may mắn thôi, chỉ là do bóng dáng cao lớn của hắn ta vẫn luôn bước về phía trước cho nên mới bỏ lỡ vẻ mặt đó của Quý phi mà thôi : “Ừm, nàng có tâm rồi.”

Sau khi vào phòng ngồi xuống, tiểu cung nữ vội vàng đi pha trà.

Quý phi cúi đầu, cụp mắt xuống, vừa vui mừng vừa ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: “Sao hôm nay hoàng thượng lại rảnh rỗi đến thăm thần thϊếp?”

Trong mắt Vân Lạc Triều hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn: "Sao vậy, ta không thể nghỉ ngơi một chút được sao?"

Quý phi vội vàng ngẩng đầu giải thích: “Thần thϊếp không có ý như vậy.”

Nàng xuất thân nhà cho nên lúc này không biết phải nói gì để xoa dịu sự bất mãn của Hoàng thượng.