Chương 35

Sáng sớm hôm sau, nhận được điện thoại của bà Liên, cô liền tức tốc đến bệnh viện. Sau khi nghe ông Thành nói hết mọi chuyện, đáy mắt cô xuất hiện một tia ngạc nhiên rồi nhanh chóng biến mất.

Ly không nói không rằng đứng dậy đi ra ngoài. Cô lặng lẽ ngồi xuống ghế đá bên ngoài khuân viên bệnh viện. Cô thở dài một tiếng, trầm mặc nhìn về khoảng không trước mặt.

Hoá ra, người khiến gia đình cô như vậy lại chính là người cậu ruột của cô.

Hoá ra, hai năm nay cô đã hận nhầm người.

Hoá ra, bố cô trước giờ chưa bao giờ muốn rời bỏ mẹ con cô.

Hoá ra, mọi chuyện đều do một tay người cậu của cô dựng lên.

Ly nhìn tay mình, nở nụ cười chua xót. Chính bàn tay này đã cầm dao đâm bố cô. Cô run run đấm mạnh tay vào thành ghế đá. Tùng vội nắm lấy cổ tay cô, rồi ôm cô vào lòng.

Tựa người vào người Tùng, cô khóc lớn. Cô hận, hận chính bản thân mình, hận mình bất hiếu, hận mình vô dụng.

” Nếu khóc em sẽ thoải mái hơn. Thì em cứ khóc đi.”

Tiếng khóc của Ly ngày một to hơn nữa. Từ đầu đến cuối Tùng vẫn ở bên cạnh vỗ về, an ủi cô. Cho đến khi cô bình tĩnh lại, cô mới thở dài một tiếng, nhìn Tùng nói:

” Em nên làm thế nào?”

” Em thực sự muốn nghe lời khuyên của anh?” Tùng nhìn cô bất ngờ hỏi.

” Đúng vậy.”

” Nếu như em đã biết rõ mọi chuyện rồi, thì hãy vào nói chuyện với bố em đi. Xa nhau hai năm, cả nhà chắc cũng nhiều chuyện muốn nói. Đừng ngại, bố em cũng biết hết mọi chuyện rồi, ông ấy đang chờ em đấy.”

” Nhưng em đã gây tổn thương cho bố em. Em…”

” Ngốc ạ, bố em không để bụng đâu, ông ấy đang chờ em đấy.”

Sau khi nhận được lời khuyên và sự động viên của Tùng. Cô mỉm cười nhẹ đi vào bên trong phòng bệnh của ông Thành. Mọi hiểu lầm đã được hoá giải, cả nhà cô bắt đầu được đoàn tụ.

Ở bên ngoài cửa sổ, Tùng lặng lẽ đứng nhìn vào bên trong, khoé miệng anh bất giác nở nụ cười hạnh phúc.

Những ngày sau đó có lẽ là chuỗi ngày hạnh phúc nhất đối với cô. Được ở bên gia đình, và hạnh phúc hơn là được ở bên cạnh Tùng. Suốt một tháng vừa qua, chính là một tháng hạnh phúc nhất của cô.

Anh ở bên cạnh, chăm lo cho cô từng chút một, từ giấc ngủ cho đến bữa ăn, anh đều đặc biệt chăm lo.

” Đấy, mày đồng ý anh Tùng sớm có phải tốt hơn không?” Kiều ngồi bên cạnh cô, ánh mắt hướng về phía Tùng nói.

” Ha ha, mày nói đúng. Đáng lẽ tao nên đồng ý sớm.” Cô cười cười nói, sau đó như chợt nhớ ra điều gì đó: ” À, dạo này không thấy phì phèo điếu thuốc nữa, cai rồi hả.”

Kiều thoáng ngạc nhiên nhìn cô, hai má chợt đỏ lại: ” Ừ, hút nhiều cũng không tốt cho sức khoẻ. Vậy nên tao bỏ rồi.”

” Bỏ rồi là tốt, đừng có hút lại đấy. Bỏ rồi mới dễ có người yêu nha.”

” Con điên này.”

Kiều khẽ chửi cô một tiếng, sau đó vẫn chăm chú nhìn về phía Tùng. Làm sao Kiều có thể nói rằng cô bỏ thuốc là vì Tùng. Mỗi lần cầm điếu thuốc lên, Kiều lại nghĩ đến Tùng, chính vì điều đó nên Kiều mới quyết tâm cai thuốc.

Cũng chẳng biết từ lúc nào, trong lòng Kiều đã thầm yêu Tùng.

Bà An từ bệnh viện trở về, vẫn văng vẳng bên tai lời nói của bác sĩ:

” Xin lỗi bà, hiện tại vẫn chưa tìm được người hiến tuỷ thích hợp với bà. Xin bà chờ thêm vài ngày nữa, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng.”

” Tôi còn bao nhiêu thời gian nữa.”

” Nếu 15 ngày nữa không tìm được người có tuỷ thích hợp, thì lúc ấy, sợ rằng trường hợp xấu nhất sẽ xảy ra.”

” Tôi hiểu rồi.”

Bà An ngồi trên ghế sofa trong nhà thở dài. Cả một đời lăn lộn vì gia đình, vậy mà đến cuối đời bà chỉ mong được nhìn thấy con trai lập gia đình, mong một lần được nhìn mặt cháu, có như vậy bà mới yên lòng nhắm mắt ra đi.

Bà An bấm máy gọi cho Tùng nhiều cuộc, nhưng đáp lại bà chỉ là những tiếng Tút…tút dài từ đầu dây bên kia. Không liên lạc được với Tùng, bà An liền gọi đến cho công ty.

” Cậu Tùng có trên công ty không?”

” Mấy ngày hôm nay, Tổng giám đốc không lên công ty ạ.”

” Hừ.” Không có trên công ty thì nó đi đâu được, điện thoại thì không nghe máy. Ngay lập tức, bà An liền cho người của bà đi điều tra.

” Thưa bà, mấy hôm nay cậu Tùng không lên công ty làm việc. 24/24 đều ở bên cô gái này.”

Người đàn ông mặc áo đen lễ phép nói.

Bà An cầm sấp ảnh trên tay, xem đi xem lại hồi lâu thì khoé miệng nở nụ cười nhẹ. Nếu bà đoán không lầm thì có lẽ đây chính là người con gái mà con trai bà đang yêu. Nếu như vậy, thì bà lại đỡ phải kiếm vợ cho con trai mình rồi.

Vài hôm sau, Kiều vừa đi mua ít đồ về thì thấy một người phụ nữ ăn mặc vô cùng sang trọng, cả người toát lên một loại khí chất khiến cho người đối diện phải cảm thấy kính nể.

Thấy bà An cứ nhìn chằm chằm về phía Ly và Tùng, Kiều liền tiến lại gần hỏi:

” Xin hỏi bác tìm ai ạ?”

Bà An giật mình quay sang nhìn Kiều từ đầu đến cuối rồi chợt dừng lại trước túi đồ sữa bà bầu Kiều đang xách trên tay.

” Cháu còn trẻ vậy mà đã có bầu rồi à?”

” À không, cháu mua cho bạn cháu thôi ạ. Bác tìm ai ạ?”

” Bác đang tìm một người quen thôi, thấy cô bé đằng kia giống người quen của bác, nhưng nhìn kĩ thì không phải.”

” Vậy ạ, đó là bạn cháu đấy ạ.”

Nghe Kiều nói, bà An hơi nhíu mày, ngập ngừng vài giây, bà An chỉ vào túi sữa bầu Kiều đang xách trên tay nói:

” Vậy sữa bà bầu này là…”

” Cháu mua cho bạn ấy.”

P/s: ce thân iu tương tác và cmt nhiều nhé. Đừng cmt nhiều icoin, cmt liên quan đến truyện nha.

———