Chương 34

Tại bệnh viện,

Cánh cửa phòng cấp cứu vừa được mở ra, bà Liên đã vội chạy nhanh về phía bác sĩ:

” Bác sĩ, kết quả thế nào? Người đàn ông ấy có bị gì không?”

” Cũng may là vết thương không sâu, chỉ là do vết thương dài nên mất máu nhiều. Gia đình cứ yên tâm.”

Nghe bác sĩ nói xong thì bà Liên thở nhẹ một tiếng. Bà Liên quay qua nhìn cô thì thấy từ lúc đến bệnh viện đến giờ cô vẫn ngồi yên một chỗ như vậy. Cái đầu nhỏ cúi gằm xuống dưới, mười đầu ngón tay bấu chặt vào nhau.

Bà Liên nhìn cô, mỉm cười nhẹ:

” Qua rồi, ông ấy không sao. Con cũng nên nghỉ một chút đi.”

Ly ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn mẹ mình. Cô định mở miệng nói gì đó, nhưng cổ họng như bị chặn lại, khiến cái gì cũng không thể nói ra. Thằng Hưng đứng bên cạnh cô kéo tay cô đi:

” Đi, em đưa chị về nghỉ. Mai rồi lại vào.”

Bà Liên suốt cả đêm hôm ấy ngồi bên cạnh chăm sóc ông Thành. Dù gì cũng là vợ chồng bao nhiêu năm, hơn nữa người khiến ông Thành bị thương lại chín là con gái của bà.

Con gái bà đang chịu quá nhiều tổn thương và cả áp lực, chính vì vậy tâm lý cũng không được ổn định. Bà biết cô không cố ý làm như vậy, chỉ là do cô mất kiểm soát bản thân mà thôi.

Thằng Hưng vừa đưa cô về đến cửa thì gặp Tùng. Tùng nhìn thấy cô về liền ôm chầm lấy cô vào lòng, hít lấy mùi hương nhàn nhạt trên mái tóc:

” Em đừng tự hành hạ bản thân mình nữa. Hãy để tôi bên cạnh, chăm sóc cho em, được không?”

Ly đờ đẫn nhìn Tùng, gương mặt người con trai này cô không biết đã khắc ghi vào trong lòng từ lâu. Cô nhìn anh rất lâu, mấy ngày nay anh gầy đi trông thấy, gương mặt cũng không còn rạng rỡ như trước. Tất cả đều là vì lo lắng cho cô hết.

” Chị Ly, chị cho anh Tùng một cơ hội đi, anh ấy mấy ngày hôm nay mất ăn mất ngủ vì chị đấy.”

Cô nhìn anh hồi lâu, sau đó chậm rãi lên tiếng:

” Em làm đĩ mà anh vẫn muốn bên em?”

” Anh vẫn muốn.”

” Em đang mang thai, bố của đứa bé là ai em cũng không biết.”

” Anh không quan tâm chuyện đó.”

” Vậy còn bố mẹ anh?”

” Anh sẽ giải thích với họ. Chỉ cần em đồng ý, thì chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết.”

Ly nhìn anh hồi lâu, ánh mắt cô cẩn thận thăm dò tâm tư người đàn ông đang đứng trước mặt mình. Bất quá, một chút gian dối trong ánh mắt anh cũng không có. Cô nở nụ cười nhẹ:

” Anh sẽ phải chịu trách nhiệm với những lời nói của mình.”

Tùng nghe cô nói vậy liền bật cười sung sướиɠ. Anh ôm lấy cô chặt hơn, giống như sợ cô sẽ biến mất ngay lập tức vậy.

Kiều đứng trên nhà, chứng kiến toàn bộ mọi chuyện, trong lòng bỗng nhiên truyền đến cơn đau đến nhói lòng.

Sáng hôm sau, ông Thành tỉnh dậy, một tay chống xuống giường lấy đà ngồi dậy. Bà Liên thấy vậy liền lên tiếng:

” Ông đừng ngồi dậy, nằm xuống đi. Nếu không sẽ ảnh hưởng vết thương đấy.”

Ông Thành nhìn thấy vài tia lo lắng trong mắt bà Liên thì lại yên tâm nằm xuống. Nhìn gương mặt mệt mỏi của bà Liên, chứng tỏ cả đêm qua bà Liên ở bên cạnh chăm sóc ông. Nghĩ đến điều đó, cơ mặt ông Thành bỗng dãn ra vài phần.

” Hai năm qua, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Những lời con Ly nói là như thế nào?”

Ông Thành đột nhiên lên tiếng, phá tan bầu không khí trong phòng bệnh. Bà Liên thở dài một tiếng, sau đó đem hết thảy mọi chuyện trong hai năm qua kể lại cho ông Thành nghe, không sót một từ nào.

Ông Thành nghe xong thì đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Mặc dù vết thương vẫn còn đau, thế nhưng vẫn không thể ngăn được sự tức giận của ông đang chuẩn bị bộc phát:

” Mẹ kiếp, thằng chó ấy.”

Bà Liên thấy ông Thành tức giận liền vội vàng hỏi:

” Ông chửi ai vậy? Bình tĩnh lại đi.”

” Hừ. Tôi chửi thằng em trai bà đấy. Hai năm trước, bác sĩ phát hiện trong người tôi có nguy cơ mắc bệnh hiểm nghèo, vì vậy tôi phải đi sang Mỹ điều trị. Vì không muốn mẹ con bà lo lắng, nên tôi mới im lặng rời đi. Trước khi đi, tôi cũng dặn dò thằng Long ở nhà giúp tôi lo cho mẹ con bà. Còn vấn đề công ty phải đóng cửa là do tôi làm thủ tục từ trước đó rồi. Sau đó chuyển sang Mỹ để tôi dễ dàng quản lý và phát triển. Cuộc đời tôi chỉ có một mình bà, chưa bao giờ trong lòng tôi làm điều gì hổ thẹn với bà và các con. Vậy mà, vậy mà…. đúng là khốn kiếp thật mà.”

Nghe ông Thành nói xong, bà Liên mới vỡ ra mọi chuyện. Hoá ra tất cả đều là do em trai bà dựng lên mọi chuyện, vì muốn chiếm đoạt tài sản nên đã rắp tâm làm hại mẹ con bà. Đẩy ba mẹ con bà trở nên khốn khổ như ngày hôm nay.

Ông Thành bảo thư kí đưa cho ông tập hồ sơ. Sau đó ông liền đưa tập hồ sơ đó cho bà Liên. Xem xong tập hồ sơ đó, bà Liên mới hiểu rõ hết mọi chuyện. Giấy trắng mực đen, mọi thứ đều rõ ràng trước mắt bà như thế này.

Hoá ra, người đàn ông trước mặt bà đây cũng đã phải âm thầm chịu đựng bao nhiêu là đau khổ. Vậy mà, ba mẹ con bà lại một mực hận ông như vậy.

” Tôi xin lỗi ông.” Bà Liên cầm lấy tay ông Thành vừa khóc vừa nói.

” Thôi, lỗi lầm gì. Cũng là do tôi không nói mọi chuyện rõ ràng ngay từ đầu, vậy nên mới khiến mọi chuyện xảy ra như ngày hôm nay. Còn chuyện con Ly, đợi khi nào nó bình tĩnh lại tôi sẽ nói chuyện với nó.”

Tại sân bay Hàn Quốc.

Hàn Quốc được mệnh danh là nơi có rất nhiều các bác sĩ nổi tiếng về phẫu thuật thẩm mỹ. Thằng Hổ lựa chọn một bệnh viện có tiếng nhất tại Hàn Quốc để đưa Thư sang đó.

Nó và Thư ngồi trước mặt bác sĩ, hồi hộp chờ câu trả lời, vị bác sĩ sau khi cẩn thận xem xét vết thương trên mặt Thư liền nói:

” Hai vết rạch trên gương mặt cô rất sâu. Dù có thay đổi gương mặt, nhưng hai vết sẹo này cũng không thể xoá được khỏi hoàn toàn.”

” Vậy được bao nhiêu %?”

” 70%.”

Thằng Hổ cẩn thận quan sát sắc mặt Thư, quả nhiên, trong ánh mắt Thư xuất hiện vài tia thất vọng. Nó liền vỗ vai Thư:

” 70% cũng được rồi. Còn hơn là không có chút hy vọng nào. Em cứ tiến hành làm đi. Mọi chi phí anh sẽ lo.”

———