Chương 2

Trong sách, cảnh cuối Trữ Nhu mặc quan phục Hoàng hậu, nhìn ta thảm hại từ trên cao.

Nàng mỉm cười nói: “Tiêu Tùng Gia, không phải từ nhỏ muội ỷ mình là ngôi sao trên bầu trời hay sao, giờ muội còn đắc ý nổi không?”

Nghĩ đến đây, ta giận sôi lên được, chỉ ép mình phải dằn lòng mới không tát cho Trữ Nhu mấy phát.

Nàng vừa ăn một miếng nhỏ đã cúi gập người xuống, nôn khan như rất ghê tởm.

Tỉnh lại khỏi giấc mơ, ta còn nghĩ Trữ Nhu bị oan, muốn thử trước xem sao.

Nữ tử mang thai phải kiêng dầu mỡ, nàng phản ứng như vậy chắc chắn là đang mang thai!

Nàng đã bất nhân đừng trách chúng ta bất nghĩa.

Ta giả vờ như không biết gì, nhanh chóng chạy tới nâng nàng dậy.

“Sao vậy biểu tỷ? Tỷ không khỏe ư, hay gọi thái y tới xem nhé?” Ta đặt câu hỏi nhanh chóng, không cho nàng có thời gian trả lời.

Trữ Nhu nhợt nhạt, sợ bị người khác phát hiện nên cuống quít ngăn cản: “Chắc là sáng tỷ bị lạnh bụng, không đáng ngại, không phải gọi thái y đâu.”

Ta giả như thân thiết lắm, gật gật đầu, để cung nữ đỡ nàng đi nghỉ ngơi.

Mẫu hậu tới cạnh ta, hai mẹ con nhìn nhau không nói gì. Thương lượng được kế sách, mẫu hậu từ ái sờ đầu ta: “Gia Nhân, con bị ấm ức rồi.”

Ta ôm bà, kiên định nói: “Mẫu hậu, nếu trời cao đã báo động thì chúng ta phải thắng.”

Ngày hôm sau, xuân yến tổ chức đúng giờ, Thái Hậu và phi tần các cung, nữ quyến đại thần đều tụ họp.

Minh Cảnh Đế và Hoàng hậu đến, mọi người đồng loạt quỳ xuống hô vạn tuế.

Một lát sau, ánh nhìn của Minh Cảnh Đế vô tình lướt tới đây.

Ta liếc Trữ Nhu đang quỳ bên cạnh, nhếch môi cười.

Nàng ta lặng lẽ quỳ nhìn lại, gò má ửng hồng như thiếu nữ hoài xuân đang thẹn thùng.

Rượu quá ba tuần, Minh Cảnh Đế đứng dậy thay quần áo, Trữ Nhu chần chừ một lát cũng mượn cớ rời đi.

Ta cười hì hì giữ tay áo nàng, cố ý nói: “Biểu tỷ phải về nhanh nha, Thái Tử ca ca nói lát nữa sẽ tới tìm tỷ trò chuyện đó!”

Nàng ta giấu vẻ mặt phiền chán, ngại ta mang thân phận công chúa nên vẫn gật đầu.

Ta nhíu mày nhìn nàng đi vào lối đường mòn khuất sau bụi hoa, tính toán thời gian, đứng lên đi tìm Trữ hầu phu nhân hàn huyên đôi câu.

Bà ấy không có gì nổi trội nhưng ta rất thích một điều là bà ấy miệng rộng.

Chỉ một chuyện nhỏ nhưng qua lời kể của bà ấy đều sẽ trở nên ồn ào huyên náo, ai cũng bàn tán.

Ta kéo tay bà đi theo con đường Trữ Nhu đi. Ở cuối là một căn phật đường ít người qua lại.

Hai người kia đúng là… dám làm việc cẩu thả ở phật đường ư? Cũng chịu chơi đấy.

Ta đứng sau núi giả, nói với Trữ hầu phu nhân: “Bổn cung đánh rơi một bên khuyên tai, phu nhân tìm giúp bổn cung một chút nhé.”

Bà ta không nghi ngờ gì, ngồi xuống tìm tòi.

Vì để bà có thể nghiệm tốt nhất ta sẽ khiến bà là người bắt quả tang tại hiện trường.

Chỉ chốc lát sau, Trữ Nhu nép trong lòng Minh Cảnh Đế đi ra khỏi phật đường.

Ông liếc mắt đưa tình, nàng mặt mũi ửng đỏ, là dáng vẻ vừa mới được ân sủng.

Ta híp mắt lại, chỉ về phía hai người, khẽ nói: “A kia kìa, phu nhân nhặt giúp ta với.”

Ta hài lòng nhìn bà đi từng bước, nghe bà ta kinh hô: “Bệ hạ?!”

Ta ra vẻ giật mình, vội vàng đi qua: “Cái gì? Phụ hoàng ở đây ư?”

Mà bên kia đường, mẫu hậu kéo tay Thái Hậu, phía sau là các phi tần.