Chương 24-1

"Cậu ấy. . . " Thẩm Tu Nhiên sửng sốt, "Lúc trước cậu ấy nói qua lần này sẽ về quê trồng rau?"

“Làm sao, không được à?” Trì Châu thản nhiên nói: “Cậu không phải cho rằng ngài ấy là anh hùng, cho nên cả đời gánh chịu loại nguy hiểm cùng hãm hại, bao gồm bị ngươi vu oan cũng không được tự mình giải thích?"

Thẩm Tu Nhiên trong mắt lộ ra kịch liệt thống khổ: "Không... Không phải như vậy..."

“Có lẽ hiện tại các người quả thật đang muốn bồi thường ngài ấy, nhưng có một chuyện các ngươi cần phải rõ ràng.” Trì Châu xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm hai người, “Nếu không có chuyện lúc trước các người vu khống, ngài ấy sẽ không phải chịu những vết thương này.”

Những lời này giống như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, ánh mắt của Thẩm Tu Nhiên hoàn toàn bị hủy diệt, anh buồn bã cúi mặt xuống, không nói nên lời.

Về phần Giang Chi Viễn, hắn so với Thẩm Tu Nhiên càng thêm quá mức, sau khi biết chân tướng, hắn thậm chí rất ít khi mở miệng, hiện tại hắn cũng không dám nói lời nào, nhưng trong mắt lại chua xót, cúi đầu yên lặng xử lý các tài liệu.

Nhìn họ, Trì Châu cũng cảm thấy tâm tình phức tạp, hắn không muốn thừa nhận mình cũng là người như họ, nhưng thực ra chính vì sai lầm của hắn hết lần này đến lần khác đã mang đến nguy hiểm cho Giản Tử Yến, hắn không thể tha thứ cho họ, cũng không thể tha thứ cho bản thân mình.

Vì vậy, mặc dù hắn khăng khăng đến thăm Giản Tử Yến mỗi ngày, nhưng hắm không dám đi vào quấy rầy cậu ấy.

Hắn không chỉ cảm thấy không xứng đối mặt với cậu mà càng sợ hãi khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của cậu.

Trì Châu yếu ớt lắc lắc hai tay buông thõng bên người, cuối cùng khống chế được sắc mặt, xoay người rời đi.

Sau khi xem cuộc trò chuyện của họ, Giản Tử Yến vô cùng thích thú sờ cằm.

【 Giản Tử Yến: "Đã đến lúc rồi, đã đến lúc thu hoạch giá trị sự tha của họ."

419 có chút tò mò: "Cậu còn có át chủ bài sao?"

Giản Tử Yến: "Át chủ bài của tôi là cưng, Tiểu Chín! Nào, để tôi xem cửa hàng hệ thống có gì hay."

419: ...

Nó không nói nên lời mở cửa hàng cho ký chủ.

Giản Tử Yến tuy là người mới nhưng cậu đã nhanh chóng trở nên giàu có, có thể nói là giàu có và quyền lực, cậu nhanh chóng chọn cho mình một "Bệnh mỹ nhân cộng sự tốt loại A".

Giới thiệu sản phẩm: Là một mỹ nhân ốm yếu, cần buff gì? Tất nhiên là buff nôn ra máu! Cộng sự tốt, loại A, đảm bảo có thể nôn ra máu mọi lúc, mọi nơi, tùy ý nôn máu, nôn ra máu mà không ảnh hưởng đến nhan sắc...]

Trì Châu hôm nay không có đi gặp Giản Tử Yên, mặc dù cả ngày qua báo cáo hắn đều biết được tình hình của Giản Tử Yến, nhưng khi nghĩ đến mình đi rồi sẽ lại bị từ chối, trong lòng hắn cảm thấy rất nặng nề đau đớn.

Dù biết đây là tội lỗi mà mình phải gánh chịu nhưng hắn vẫn không kiềm chế được bản thân, có thể cùng lúc đối mặt với hàng trăm tên côn đồ hung ác, nhưng hắn cũng khó đối mặt với ánh mắt thờ ơ của Giản Tử Yến.

Hắn nhấc khung ảnh lộn ngược trên bàn lên, trên đó có một bức ảnh Giản Tử Yến đang mỉm cười.

Khi đó họ mới gặp nhau, Giản Tử Yến vẫn chưa trải qua những điều đen tối và tàn nhẫn đó, cậu cười rạng rỡ và ngượng ngùng dưới ánh mặt trời.

Nhìn thấy Giản Tử Yến như vậy, Trì Châu dần trở nên sững sờ.

Ngay sau đó, máy liên lạc của hắn reo lên.

Nói chung, máy liên lạc chỉ được sử dụng trong những tình huống cực kỳ khẩn cấp và bí mật, vẻ mặt của Trì Châu sững lại, hắn lập tức kết nối nó.

“Bộ trưởng!” Giọng nói lo lắng của Cù Thư truyền vào tai hắn, “Anh mau tới bệnh viện nhìn tiên sinh, tiên sinh ngài ấy…”

Trì Châu đột nhiên từ sau bàn làm việc đứng lên, đầu óc ong ong, theo bản năng nhìn đến ảnh chụp trên bàn của Giản Tử Yên, trên đó khuôn mặt tươi cười xinh đẹp lập tức biến mất trong trí nhớ, biến thành bộ dáng tái nhợt mệt mỏi.

Giọng nói phía sau của Cù Thư không còn nghe thấy nữa, hắn nhanh chóng nhảy ra khỏi bàn tự mình lái xe đến bệnh viện.

Lúc này trong phòng hỗn loạn, Cù Thư và Giang Chi Viễn đều vây quanh cửa sổ nhìn chằm chằm vào bên trong, vẻ mặt đầy sợ hãi.

Trì Châu tim đập kịch liệt, nhìn thấy một màn này, nhất thời trầm xuống, hắn không nghĩ nhiều, lập tức tới gần, trong phòng cảnh tượng đập vào mắt hắn.

Giản Tử Yến đang co giật.

Các bác sĩ ép tay chân run rẩy của cậu xuống, nhưng họ không thể ngăn cậu lộ ra vẻ mặt đau đớn, trên người cậu, dòng máu đỏ tươi không ngừng chảy ra từ miệng, nhuộm đỏ cả tấm ga trải giường màu trắng phía dưới.

Trì Châu thần sắc không nhúc nhích, nhìn chằm chằm phòng bệnh, hai mắt đỏ như máu.

Giọng nói run rẩy của Cù Thư ở bên tai hắn: “Vừa rồi ngài ấy không sao, nhưng đột nhiên lại bắt đầu như thế này, bác sĩ không tìm ra nguyên nhân, chỉ nói có thể là do dùng nhiều loại thuốc mạnh, dược liệu phản ứng va đối chọi trong cơ thể của ngài ấy..."

Trì Châu vẫn không nói gì, hắn nhìn ống thuốc này đến ống thuốc khác tiêm vào cánh tay mảnh khảnh và nhợt nhạt của Giản Tử Yến.

Phải một lúc lâu sau cơn run không kiểm soát được của Giản Tử Yến mới dừng lại, các bác sĩ đã kéo rèm lại thay quần áo sạch cho cậu.

Bác sĩ vừa đi ra, liền bị mấy người vây công, vẻ mặt nghiêm nghị, tràn đầy bất đắc dĩ: "Bệnh nhân tình trạng như vậy, đã không thể dùng thuốc bình thường được nữa..."

Giang Chi Viễn không kịp chờ đợi nói: "Cậu ấy bị thương nặng như vậy, không có thuốc làm sao có thể?"

"Không còn cách nào khác, cậu cũng thấy chúng tôi vì thể trạng của cậu ấy mà dùng loại thuốc ôn hòa nhất, nhưng cậu ấy vẫn có phản ứng đào thải." Bác sĩ lộ ra vẻ khó hiểu.

“Vậy khônh thể giảm bớt liều lượng sao?” Thẩm Tu Nhiên nặng nề hỏi, “Giảm bớt , sẽ có phản ứng kịch liệt không?”

Bác sĩ thở dài: “Chúng tôi đã nghĩ đến những biện pháp thông thường, nhưng sự thật là thân thể của cậu ấy có thể kiên trì đến hôm nay đã là cực hạn, thân thể của cậu ấy hiện tại đã trở nên cực kỳ mỏng manh, thậm chí còn mỏng manh hơn thủy tinh. . . không dám thử bất cứ điều gì."

Trong vài giây, không khí dường như đặc như mực.

“Vậy... bây giờ nên làm thế nào?” Cù Thư thận trọng hỏi: “Chẳng lẽ… chỉ có thể gắng gượng như vậy sao?”

Bác sĩ im lặng.

Sau một lúc, anh ấy suy nghĩ và nói: "Đội ngũ chuyên gia của chúng tôi đang làm mọi cách để giải cứu Giản tiên sinh, nhưng chúng tôi không thể đảm bảo kết quả. Điều này phải được mọi người biết."

"Làm sao không thể đảm bảo kết quả? Các người không phải là chuyên gia nổi nhất sao?" Giang Trí Viễn thanh âm tràn đầy tức giận, "Tôi chỉ là kêu các người cứu một người, vì cái gì. . . "

“Các bác sĩ, xin hãy cố gắng hết sức, xin lỗi đã làm phiền anh.” Trì Châu khàn giọng cắt ngang lời Giang Chi Viễn, hắn hơi cúi đầu, nhẹ nhàng nói với bác sĩ: “Xin lỗi, hiện tại tôi có thể vào gặp tiên sinh được không?”

Nghe vậy, lửa giận trên lông mày của bác sĩ khi nghe thấy lời nói của Giang Chi Viễn tiêu tán một chút, anh nhìn lại phòng bệnh với sự bất lực và buồn bã trên khuôn mặt.

"Bệnh nhân còn tỉnh, nếu cậu ấy đồng ý thì anh có thể vào."

Trì Châu gật đầu, không làm khó bác sĩ.

Làm anh ấy xấu hổ thì có ích gì? Nó cũng sẽ trì hoãn việc anh ta quay trở lại để thảo luận về kế hoạch điều trị.

Bây giờ, đối với Giản Tử Yến, chính nhờ có những bác sĩ này mà cậu mới có thể sống thêm một giây nữa, hắn rất rõ ràng về điều đó.

Trì Châu không để ý tới những người khác, nhẹ nhàng đẩy cửa vào.

Hắn không dám trực tiếp tới gần giường bệnh, mà đứng ở cửa từ xa nhìn Giản Tử Nham.

Vết máu đã được lau sạch sẽ, ga trải giường cùng quần áo đã thay, nhưng làn da lại càng tái nhợt, gần như phát sáng như nguyệt quang, màu sắc nhạt như vậy, tựa hồ không giống phàm nhân.

Đúng vậy, sau khi nôn ra nhiều máu, sắc mặt của cậu làm sao có thể tốt cho được.

Hắn đã từng ra chiến trường nhiều lần hắn cũng chưa bao giờ biết rằng một người có thể nôn ra nhiều máu như vậy trong cơ thể mình.

Nghe thấy có người tiến vào, Giản Tử Yên đảo mắt, sắc mặt cực kỳ trắng bệch, con ngươi cực đen, giống như có thể đem người nhốt vào.

"Tiên sinh."

Trì Châu kìm nén tiếng gọi trong cổ họng, nhìn chằm chằm Giản Tử Yến không chớp mắt, đầy lo lắng đau khổ, và có chút bất an.

Hắn không biết mình sắp nhận được sự đối xử như thế nào, hắn không biết liệu mình có thể chịu đựng được hay không.

Lần này Giản Tử Yến không trực tiếp ra hiệu cho hắn ra ngoài, nhưng vẻ mặt cậu vẫn thờ ơ.

Cậu yên lặng nhìn Trì Châu, giống như lần đầu gặp mặt, ánh mắt của cậu làm Trì Châu căng thẳng.

"Trì Châu."

Bởi vì Giản Tử Yến đã lâu không phát ra âm thanh, giọng nói của Giản Tử Yến khô khốc khàn khàn, nhưng Trì Châu dường như nghe thấy những âm thanh đẹp nhất của tự nhiên.

Hắn sải bước nhanh chóng đến gần, một người đàn ông cao lớn đứng trước giường, giống như một người lính đang chờ lệnh.

Cũng không biết loại hành vi này có phải hay không ảnh hưởng đến một ký ức nào đó, Giản Tử Yên ánh mắt chuyển động, cảm thấy có chút choáng váng.

"Giang Trí Viễn và Thẩm Tu Nhiên ở bên ngoài sao?" Cậu hỏi.

Nghe câu hỏi này, Trì Châu khựng lại, thành thật gật đầu.

“Mời họ vào.” Giản Tử Yến nhắm mắt lại, mới nói mấy câu đã lộ ra vẻ mệt mỏi, “Làm phiền anh.”

Trì Châu mở miệng, nghi ngờ bất an tràn ngập trong lòng, nhưng hắn không muốn từ chối bất kỳ yêu cầu nào của Giản Tử Yến, vì vậy hắn quay người đi ra ngoài và nói tiên sinh muốn gặp họ .

Hai người vội vàng chỉnh đốn bộ dáng, Trì Châu không để ý tới, trực tiếp mở cửa, ra hiệu hai người đi vào.

Trong một thời gian ngắn, Giản Tử Yến đã dựa vào sức của mình nửa ngồi dậy, ngước mắt lên nhìn họ.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi biết sự thật, họ tiếp xúc trực tiếp với Giản Tử Yến, cả Giang Chi Viễn và Thẩm Tu Nhiên đều phức tạp đến mức khó diễn tả, trong một lúc, họ chỉ có thể nhìn nhau trong im lặng.

Cuối cùng, Giang Chi Viễn cứng ngắc lên tiếng.

"Giản……"

Hắn thốt ra một chữ, phát hiện mình trực tiếp xưng hô đại danh có vẻ quá thất lễ, nhưng lời muốn nói quá gấp, đầu óc nhất thời có chút rối loạn, chữ tiếp theo nhảy ra.

"Không phải là..."

"Thực xin lỗi."

Ba chữ này phát ra, nhưng không phải từ trong miệng Giang Chi Viễn.

Không chỉ Giang Chi Viễn, mà Thẩm Tu Nhiên và Trì Châu đứng phía sau đều tỏ ra kinh ngạc.

Giản Tử Yến, người nói ra những lời này, lông mi rũ xuống, bóng đen dày đặc trên khuôn mặt tái nhợt của cậu toát lên một vẻ đẹp rực rỡ mỹ cảm, giống như đồ sứ tinh xảo, nếu chạm nhẹ vào sẽ vỡ tan.

“Tôi vẫn chưa kịp giải thích với anh, để anh cứ lo lắng mãi, để anh dính vào những chuyện nguy hiểm này, đây là lỗi của tôi, tôi rất xin lỗi.” Trong im lặng, giọng nói của Giản Tử Yên vang lên. mềm mại bằng phẳng, Nói ra những lời đã được suy nghĩ kỹ lưỡng trước, "Tôi cũng cảm thấy rất xin lỗi vì đã gây rắc rối cho anh và gia đình anh để điều tra một số thông tin trước đây mà không được phép."

Không chỉ Giang Chi Viễn và Thẩm Tu Nhiên, mà ngay cả Trì Châu cũng sững sờ, họ sững sờ nhìn Giản Tử Yến, không thể hiểu cậu đang nói cái gì.

"Vốn dĩ xin lỗi mục đích chính là xin đương sự tha thứ, nếu không cũng chỉ là diễn kịch mà thôi, nhưng mà... Anh cũng thấy, hiện tại tôi cũng không có gì để bồi thường các anh, cho nên anh có thể yêu cầu bất kỳ cái gì, miễn là tôi có thể làm được, tôi sẽ cố gắng thực hiện”.

Căn phòng vẫn im lặng, không ai có thể phản ứng trước những lời khó tin này.

Giản Tử Yến đợi một lúc, nhưng không thấy phản hồi, cậu ngước mắt lên liếc nhìn họ.

"Tôi hiểu rồi. Lúc trước không phải các anh đều muốn tôi đứng ra thanh minh sao? Tuy rằng những chuyện tôi báo cáo thực sự không phải là dối trá, nhưng nếu làm như vậy có thể bồi thường cho các anh, tôi cũng có thể..."

"Đủ rồi!"

Toàn thân Giản Tử Yến run lên, trong tiếng gầm, một dòng máu không thể kiểm soát được chảy ra từ dưới mũi.

Những người khác đều sững sờ, và Giang Chi Viễn, người đang gầm lên, lộ ra vẻ hối hận tột độ.

Biểu cảm của Giản Tử Yến vẫn bình tĩnh, cậu lau vết máu như thường lệ và lặng lẽ ngước mắt lên nhìn họ.

"Tôi nghiêm túc đấy, nếu việc này không làm anh hài lòng, anh muốn tôi làm gì? Cứ nói ra."

Trì Châu chịu không nổi nữa, đẩy hai người ra, quỳ xuống trước giường, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay được băng bó của Giản Tử Yến: "Tiên sinh, ngài đang nói gì vậy?"

"Trì Châu, chuyện này không liên quan đến anh, là chuyện của tôi." Giản Tử Yến cố gắng giãy giụa, hiện tại cậu quá yếu, cử động rất đau, cho nên không rút tay ra được, "Tôi vừa nói như vậy rồi, để điều tra vụ án, tôi đã liên lụy những người khác, một lời xin lỗi và bồi thường không nên sao?"

Trì Châu còn chưa kịp nói chuyện, Thẩm Tu Nhiên cảm khái nói: "Không liên quan đến Trì bộ trưởng, liên quan đến tôi và Giản Tử Yến, tôi không muốn lời xin lỗi của cậu, cậu làm sao có thể xin lỗi chúng tôi? Cậu không nên có bộ dạng này..."

Giản Tử Yến nên trông như thế nào?

Anh nghĩ đến Giản Tử Yến trong video, người thà nhảy từ tầng 20 xuống còn hơn chịu tội, anh tin chắc rằng những gì mình làm là đúng, cho dù phải trả giá bằng đại giới, anh cũng sẽ kiên định và thực thi chính nghĩa của mình.

Nhưng bây giờ, bây giờ...

Tại sao cậu phải xin lỗi họ? Đáng lẽ họ phải xin lỗi!

Giản Tử Yến bối rối nghiêng đầu, giống như cậu không hiểu ý của Thẩm Tu Nhiên, cậu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi nhớ Giang Chi Viễn trước đó đã nói rằng nếu tôi tự nguyện thừa nhận, tôi sẽ được giảm án, phải không? Nếu anh không muốn tôi được giảm án thì trực tiếp bắt tôi đi, tôi sẽ tự thú."

Cậu nói thêm: “Mấy ngày trước tôi không làm được, nhưng bây giờ tôi có thể hầu tòa”.

Lý do tại sao cậu không thể làm điều đó vài ngày trước là bởi vì cậu thậm chí không thể ngồi dậy ... huh?

Nhận ra điều này, cảm xúc dâng trào cuồn cuộn, mọi người đều sửng sốt, Trì Châu khẽ run khi nắm tay Giản Tử Yến.

"Tiên sinh, vấn đề này ngài không sai." Trì Châu mấp máy môi, ngay cả hắn đang nói cái gì cũng không nghe rõ, hắn có trực giác cao, nếu như Giản Tử Yến gặp phải vấn đề nghiêm trọng, thì hắn cũng không có suy nghĩ dư thừa, "Ngài đang nói cái gì? Những chuyện được báo cáo đều là sự thật, việc ai làm thì người đó phải trả giá, đây không phải lỗi của ngài..."

Giản Tử Yến quay mặt về phía hắn, đôi mắt vô hồn.

"Tôi làm sao có thể đúng?" Cậh nói, "Anh quên rồi sao? Tôi không chỉ liên lụy người vô tội, còn vì tôi mà khiến bao nhiêu người chết... Tôi luôn nhớ rõ mặt của bọn họ, mấy ngày nay tôi một khi nhắm mắt lại, tôi sẽ nghe thấy họ gọi tôi, nói rằng tại sao họ chết mà tôi không chết, tất cả là lỗi của tôi. Trì Châu, anh nói đúng, ai gây nên mọi chuyện phải thì phải trả giá, bất kể lý do là gì."

Nhìn Giản Tử Yến, Trì Châu cảm thấy trong lòng vô cùng khϊếp sợ và bi thương.

Hắn nhận ra rằng.

Giản Tử Yến bị tra tấn cho đến khi tinh thần thất thường.

Cậu tự trách mình vì tất cả những người đã chết trước đó, thậm chí còn nhầm lẫn giữa việc Giang gia và Thẩm gia lần này nhất định vi phạm pháp luật, cậu cảm thấy mình đã gây ra bất hạnh cho những người này, cậu cảm thấy mình nên chết đi.

Giang Chi Viễn và Thẩm Tu Nhiên cũng nhớ lại điều đó, họ không thể tin được nhìn Trì Châu, khi họ nhìn thấy khuôn mặt buồn bã không thể kiểm soát của hắn, khuôn mặt của họ dần dại ra.

Giản Tử Yến tiếp tục: "Những lời của Ông Kiến Bách là đúng. Tôi là một kẻ đáng khinh. Với quá nhiều máu trên tay, tôi không còn xứng đáng với công lý. Tiểu Phong và những người khác đã chết, tôi nghĩ mình cũng vậy. Tôi sẽ chết sớm thôi, tôi sẽ bù đắp cho họ sau khi gặp lại ... "

"Vậy bây giờ, trước khi tôi chết, hãy cho tôi một cơ hội để bù đắp cho những người còn sống, được không?"

"KHÔNG……"

Nhìn thấy ánh mắt tha thiết của cậu, Giang Chi Viễn không nhịn được nữa, chậm rãi quỳ xuống đất, đi vài bước đến bên giường.

“Giản Tử Yến, cậu không sai, không phải lỗi của cậu, tỉnh lại đi, đừng làm như vậy.” Trong giọng nói của hắn cố nén đau đớn thật sâu, “Tôi mới là người nên nói xin lỗi, thật xin lỗi, Giản Tử Yến, thực xin lỗi, cậu làm ơn, tỉnh lại đi..."

Nhìn thấy hắn như vậy, Giản Tử Yến hoảng sợ.

Cảm xúc của cậu rõ ràng trở nên kích động, cậu thậm chí còn muốn cưỡng ép rời khỏi giường bất kể cơ thể mỏng manh của mình.

"Thực xin lỗi! Nên nói xin lỗi là tôi! Thực xin lỗi!" Thanh âm của cậu dần dần trở nên sắc bén, hoàn toàn không để ý tới miệng mũi lại một lần nữa chảy ra máu tươi, "Thực xin lỗi!"

“Tiên sinh… ngài!” Trì Châu không thèm để ý tại tên ngu xuẩn Giang Chi Viễn, ôm lấy Giản Tử Yến để tránh cho cậu làm tổn thương mình thêm nữa, sau đó dùng hết sức hét vào mặt Thẩm Tu Nhiên đang đờ đẫn, “Gọi bác sĩ!"

Sau một hồi bận rộn hỗn loạn, một liều thuốc an thần khác được tiêm vào tĩnh mạch của Giản Tử Yến.

Cậu từ từ nhắm mắt lại.

Khi bác sĩ đang điều trị cho cậu, những người khác đã bị đuổi ra ngoài, Trì Châu nhìn thẳng vào vết máu thuộc về Giản Tử Yến trên tay hắn, với ánh mắt kinh hãi.

"Làm sao có thể như vậy? Không thể nào, cậu ấy làm sao có thể biến thành như vậy?" Giang Chi Viễn như một con dã thú mắc bẫy lẩm bẩm, "Cậu ấy mạnh mẽ như, làm sao có thể!"

“Không có gì là không thể.” Thẩm Tu Nhiên sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, "Cậu ấy nhắc tới Ông Kiến Bách, cậu còn nhớ rõ Ông Kiến Bách trong video nói cái gì không?”

Mọi người có mặt đều nhớ lại khoảng thời gian tra tấn vô nhân đạo đó, bầu không khí như đóng băng.

“Cậu ấy không phải bị Ông Kiến Bách tra tấn đến phát điên.” Thẩm Tu Nhiên gằn từng chữ, “Cậu ấy là bị lương tâm của chính mình tra tấn mà phát điên.”

“Nhưng thật ra không phải lỗi của cậu ấy.” Giang Chi Viễn lộ vẻ hoảng sợ, “Những chuyện đó tuy rằng tôi không biết rõ lắm, nhưng liên quan đến chuyện của chúng ta, cậu ấy làm sao có thể sai được? Đúng không?”

Hắn nhìn Trì Châu, người duy nhất có thể biết câu chuyện bên trong.

Trì Châu không nhìn đi chỗ khác, cũng không lau máu trên tay, nghe được câu hỏi của Giang Chi Viễn, hắn chậm rãi siết chặt nắm đấm, như thể còn chạm vào da thịt của Giản Tử Yến.

"Tiên sinh sẽ không bao giờ hoàn thành nhiệm vụ bằng cách hy sinh người khác. Về phần Tiểu Phong, tiên sinh không có lựa chọn nào khác. Hoặc là hy sinh hai người cùng nhau, hoặc chịu đựng nỗi đau và sống sót để phơi bày sự thật." Hắn nói với giọng khàn khàn, "Từ thời điểm Ông Kiến Bách nhắc tới các người trắng đen lẫn lộn, lợi dụng lúc tâm trí ngài yếu ớt khi bị tra tấn để vượt qua hàng phòng ngự tâm lý của ngài."

"Hắn thành công." Thẩm Tu Nhiên buồn bã nói, "Giản Tử Yến không còn phân biệt được giữa tưởng tượng cùng thực tế, cậu ấy đổ tát cả tội lỗi cho chính mình, hiện tại thân thể của cậu ấy thật mỏng manh yếu ớt, ý chí đã không còn..."

Anh không có tiếp tục nói nữa, nhưng ở đây mọi người đều hiểu được tâm tư của anh, vẻ mặt trở nên khϊếp sợ.

Lúc này, bác sĩ mở cửa đi ra, mấy người lập tức xông tới.

“Tình hình so với chúng ta tưởng tượng trước đây còn nghiêm trọng hơn nhiều.” Bác sĩ hiển nhiên không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, vẻ mặt áy náy và nghiêm túc, “Não bệnh nhân do bị kí©h thí©ɧ quá mạnh mà bị tổn thương, chúng ta nhất định phải tìm ra nguyên nhân càng sớm càng tốt. Các chuyên gia não cùng nhau đến hội chẩn, càng sớm càng tốt! Nếu không, mọi chuyện sẽ khó có thể tưởng tượng được."

“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ phụ trách phái người đi mời.” Trì Châu cố nén đau đớn, chậm rãi nói.

Sau khi bác sĩ rời đi, Thẩm Tu Nhiên vội vàng nói: "Tôi sợ là không đủ. Nếu Giản Tử Yến tin chắc rằng cái chết của những người đó đều là do cậu ấy gây ra, tôi sợ cậu ấy sẽ có những suy nghĩ nguy hiểm trước khi có kết quả hội chẩn! "

"Vì vậy, chúng ta không thể ngồi yên."

Trì Châu áp trán vào tấm kính lạnh, nhìn Giản Tử Yến đã ngủ thϊếp đi bên trong và đưa ra quyết định.

"Hãy mang những nhà tâm lý học và chuyên gia khoa não giỏi nhất đến đây."

[Trì Châu giá trị tha thứ +10, Giang Chi Viễn giá trị tha thứ +30, giá trị tha thứ Thẩm Tu Nhiên +20]

...