Chương 23

Thời điểm Trì Châu bước ra khỏi phòng bệnh, tất cả vẻ yếu ớt trên khuôn mặt hắn đều bị trút bỏ, hắn có thể chỉ cho tiên sinh một số thứ, nhưng những thứ khác đều không xứng đáng.

Nhìn thấy ánh mắt Cù Thư lo lắng, khẽ lắc đầu, Cù Thư sắc mặt trầm xuống.

Trì Châu nhận lấy áo khoác từ trong tay Cù Thư, định bỏ qua hai người kia mà trực tiếp rời đi, nhưng lại chú ý tới ánh mắt cảnh giác của bọn họ, liền dừng lại.

Tuy rằng hai người này là nguyên nhân khiến Giản Tử Yến rơi vào tình cảnh này, nhưng nếu để tay lên ngực tự hỏi, hắn cũng có một phần liên can.

Nếu họ không mắc bẫy, bị bối rối bởi những quả bom khói do Ông Kiến Bách thả ra và bị ông ta lừa trở về, làm sao Giản Tử Yến có thể được tìm thấy trong chính ngôi nhà cậu ở?

Hắn, mỗi người trong số họ ở đây, đều là hung thủ.

Hắn trách cứ Giang Chi Viễn và Thẩm Tu Nhiên, nhưng hắn thực sự tức giận chính mình phát tiết lên bọn họ.

Giản Tử Yến bây giờ tỏ thái độ cự tuyệt thờ ơ, cậu... ghét tất cả bọn họ sao?

Vừa nghĩ đến khả năng này trong chốc lát, Trì Châu liền cảm thấy hít thở không thông, nhưng hắn không thể cho phép mình suy sụp, tiên sinh giao cho hắn nhiệm vụ quan trọng nhất, hắn không thể cô phụ lại kỳ vọng của tiên sinh.

“Trạng thái hiện tại của tiên sinh không thích hợp quấy rầy, các cậu không cần ở chỗ này.” Hắn khàn giọng nói: “So với chờ ở chỗ này, Chẳng lẽ không có chuyện gì các ngươi đi làm sao?”

“Cậu ấy không muốn gặp chúng tôi sao?” Giang Chi Viễn đã mấy ngày không nói chuyện, thanh âm giống như máy hát cũ, “Cậu... cậu ấy tức giận sao?”

Trì Châu nhắm mắt lại, đè nén buồn bực trong lòng.

Vậy nếu Giản Tử Yến thực sự tức giận thì sao? Cậu ấy không có quyền tức giận sao?

“Các ngươi ở chỗ này để ép ngài tha thứ cho các người sao?” Hắn đột nhiên quay người lại, ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn thẳng vào hai người bọn họ, lời nói sắc bén không chỉ hướng về phía bọn họ, mà còn đối với chính mình. "Các ngươi có xứng không?"

Ánh mắt của mấy người lập tức yếu đi.

Trì Châu xoay người bước đi.

Sau khi hắn đi, Giang Chi Viễn và Thẩm Tu Nhiên ở trước phòng bệnh rất lâu, cả hai không ngủ cả đêm.

“Trì Châu nói đúng, chúng ta thật sự không xứng ở chỗ này.” Thẩm Tu Nhiên đột nhiên nói: “Chúng ta ở chỗ này chờ xem cậu ấy tỉnh lại, hiện tại cậu ấy tỉnh lại rồi, chúng ta cũng nên rời đi, cậu ấy sẽ không muốn nhìn thấy chúng ta."

Giang Chi Viễn không di chuyển, làm sao hắn có thể không biết rằng Giản Tử Yến không muốn gặp họ, nhưng mong muốn nói chuyện với Giản Tử Yến của hắn đã trở thành một nỗi ám ảnh, hắn không muốn rời đi.

“Giang Chi Viễn, nếu như cậu tiếp tục cố ý làm tổn thương cậu ấy, tôi sẽ không đồng ý.” Thẩm Tu Nhiên nói, “Tôi đã phạm sai lầm một lần, không thể tái phạm lần hai.”

Giang Chi Viễn cứng ngắc quay đầu lại: "Chuyện này không cần cậu nhắc nhở, sai lầm không phải chỉ có một mình cậu, cậu là đang nói ai?"

“Ừ, cậu không xứng, tôi cũng không xứng.” Giang Chi Viễn lầm bầm, hắn nhìn Giản Tử Yến thật sâu lần cuối, xoay người chống nạng, từng bước đi ra ngoài.

Trong vài ngày tới, một cơn bão đã được thiết lập trên Internet.

Đầu tiên, trước đó đã có rất nhiều rắc rối, vì video nhảy khỏi tòa nhà đã trở nên phổ biến trên Internet, tiết lộ rằng đó là Giản Tử Yến, phóng viên giải trí paparazzi không có điểm dừng, đột nhiên nghênh đoán sự xoay chuyển kinh thiên.

Sở dĩ cậu khét tiếng là do cậu bịa đặt đủ loại tin tức để thu hút sự chú ý của mọi người, đồng thời cậu cũng chọn những nhân vật nổi tiếng vô tội và có tiếng trong xã hội để bố trí, tạo nên một vòng dư luận luẩn quẩn không ai không biết. Bị vu hãm thì phải đưa ra bằng chứng để chứng minh cho mình, nhiều bên đã không thể đưa ra bằng chứng chỉ biết ngậm bồ hòn.

Sự lật ngược này là do Giang Chi Viễn, người đứng đầu đế chế giải trí và Thẩm Tu Nhiên, nam diễn viên có xuất thân trong gia đình chính phủ, đồng thời tham gia, vì vậy lúc này mới lộ ra kết cục.

Ban đầu, do Giang Chi Viễn và những người khác quảng bá, bản thân Giản Tử Yến đã không đứng ra thanh minh, những điều xấu xa trước đây gần như đã được xác nhận, nhưng đột nhiên có động thái lạ trong dư luận Internet, họ bắt đầu cải chính tên của Giản Tử Yến.

Những âm thanh đột nhiên biến mất một cách khó hiểu.

Ngay khi mọi người đang cười nhạo việc Giản Tử Yến không mua được thủy quân, đột nhiên một tin tức lớn ập đến.

Giản Tử Yến và Thẩm Tu Nhiên đích thân đến viết ra những chuyện gia đình đã làm, không chỉ công bố nó trên Internet, họ thậm chí còn tuyên bố rằng họ đã giao nó cho các bộ phận liên quan và sẽ chờ điều tra, họ sẽ không bao giờ trốn tránh trách nhiệm.

Ngay sau khi sự việc này xảy ra, toàn bộ Internet đã náo động.

Bởi vì họ phát hiện ra rằng trong những điều mà hai người họ đã công bố, có những điều mà Giản Tử Yến đã báo cáo, và những điều đó đều là sự thật!

Chuyện lớn như vậy đã là sự thật, còn những chuyện khác thì sao?

Các cư dân mạng toàn năng bắt đầu đào sâu, và sau đó họ phát hiện ra rằng rất nhiều tin đồn được xác nhận là tin đồn do Giản Tử Yến đưa ra đều là sự thật!

Dưới sự điều khiển của những người có tâm, tất cả những việc lớn nhỏ đó đều được phơi bày ra ánh sáng.

Chuyện này... chuyện gì đang xảy ra thế này? Tại sao kẻ tội đồ bị mọi người la ó, chế nhạo bỗng trở thành người anh hùng dám nói lên sự thật?

Vì vụ việc có ảnh hưởng lớn như vậy nên thậm chí có tài khoản chính thức còn lên tiếng nói rằng những sự việc này là có thật và họ đã vào cuộc điều tra khiến cư dân mạng càng thêm hoang mang.

Cho dù đó là người ăn dưa, vết đen hay người hâm mộ của ai đó, họ đều cảm thấy lúng túng trước sự thay đổi này.

Khi họ nhớ lại những lời vu khống chống lại Giản Tử Yến trong thời gian này, họ cảm thấy xấu hổ.

Chẳng mấy chốc, một chủ đề mới đã được lan truyền với số lượng người tăng lên nhanh chóng tốc độ như tên lửa, và độ phổ biến lớn đến mức gần như toàn bộ mạng lưới đều tham gia.

"Xin lỗi Giản Tử Yến."

Vô số người đã chân thành bày tỏ lời xin lỗi trong đó, nói rằng họ không nên nói những lời đó khi chưa biết sự thật.

Trong khoảng thời gian này, cha của Thẩm Tu Nhiên và Giang Chi Viễn đã bị bắt đi để hỗ trợ điều tra, nhưng hai người họ không bị bắt vì họ vẫn còn cách xa thời điểm xảy ra những chuyện đó.

Ngay khi Giản Tử Yến đang đếm số lượng tha thứ mà cậu thu vào như nước chảy, Trì Châu lại đến bệnh viện.

Mặc dù hắn không vào phòng bệnh, nhưng về cơ bản hắn đến đây mỗi ngày một lần, chỉ nhìn Giản Tử Yến từ xa qua tấm kính, rồi rời đi.

Hôm nay hắn không có lập tức rời đi, mà là ở cầu thang dừng lại, nhìn về phía hai người bận rộn.

Mặc dù Giang Chi Viễn và Thẩm Tu Nhiên đã làm rất nhiều việc trong những ngày qua, nhưng họ cũng giống như hắn, họ lo lắng về việc Giản Tử Yến ở đây, họ cũng lo lắng rằng Giản Tử Yến nhìn thấy mình sẽ khó chịu, vì vậy họ gần như chuyển đồ đạc của mình đến cầu thang và làm những việc này.

Hai người mặc dù trông phờ phạc, nhưng cũng không còn xốc xếch như trước, có lẽ là bởi vì bọn họ thật sự đã làm ra chuyện gì, Trì Châu cũng không còn mặc kệ bọn họ như vậy nữa.

"Mấy ngày nay, tôi điều tra rất nhiều vụ án mà Phá Hiểu tiên sinh đã từng điều tra, hiện tại tôi mới biết, ở nơi người ta không thể nhìn thấy có người vì mình mà chịu đựng."Thẩm Tu Nhiên chua xót nói: "Cư nhiên đem người mạnh mẽ như vậy tra tấn thành như bây giờ ..."

Trì Châu im lặng lắng nghe, không ai biết rõ quá khứ của Giản Tử Yến hơn hắn, hắn từng phản đối việc công khai các vụ án do Phá Hiểu điều tra, hoặc che giấu tên của Phá Hiểu, nhưng đều bị từ chối.

Bởi vì mọi người cần một anh hùng, ngay cả khi đó chỉ là một mật danh.

Thẩm Tu Nhiên còn đang suy nghĩ: "Cậu ấy không cần làm như vậy, chỉ cần lúc đó cậu ấy nói cho tôi biết chân tướng, tôi nhất định sẽ không. . . "

"Ngài ấy nói rằng đây là nhiệm vụ cuối cùng của ngài ấy."

Thẩm Tu Nhiên đột nhiên giật mình, Giang Chi Viễn trầm mặc cũng ngẩng đầu lên: “Cái gì?”

“Ngài ấy nói rằng đây là lần cuối cùng ngài ấy sẽ làm công việc này, sau lần này, ngài ấy và mẹ sẽ về quê trồng rau.” Trì Châu nói rõ ràng, “Ngài ấy sớm biết mình sẽ kết thúc ở đây, chỉ là không nghĩ tới, cư nhiên không nghĩ tới sẽ bị hại."

Máy tính trong tay Thẩm Tu Nhiên rơi xuống đất.