Chương 24-2

Giản Tử Yến mở mắt trong bóng tối, đầu óc cậu trống rỗng trong giây lát, sau đó cơn đau dày đặc dâng lên khắp người khiến cậu tỉnh táo lại.

Cậu đã quen với loại đau đớn luôn theo bên người mọi lúc mọi nơi này, ngay cả thuốc an thần cũng không thể áp chế hoàn toàn, giấc ngủ cũng không được ổn định cho lắm.

Sau khi tỉnh dậy, cậu không cử động cũng không gọi cho bất kỳ ai, chỉ lặng lẽ hồi tưởng lại cảnh tượng trước khi chìm vào giấc ngủ.

Cậu đã xin lỗi Giang Chi Viễn và Thẩm Tu Nhiên, nhưng họ vẫn chưa nói cho cậu biết phải làm gì, điều này hơi khó khăn, bởi vì tình trạng thể chất hiện tại của cậu không tốt lắm, điện thoại di động của cậu đã bị hỏng từ lâu, ngay cả khi cậu muốn làm rõ cho họ trên Internet cũng không làm được.

Liên lạc với họ cũng không được.

Trong trường hợp này, cậu chỉ có thể chờ đợi lần sau khi họ đến ... Cậu không biết khi nào họ sẽ lại đến, có lẽ họ không muốn nhìn thấy khuôn mặt kẻ đã gây ra bao nhiêu rắc rối cho họ nữa.

Một chút đau đớn truyền vào trong lòng Giản Tử Yến, sự nghi ngờ và chán ghét đối với bản thân như bóng tối sâu thẳm nhấn chìm cậu, hô hấp của cậu có phần khó khăn.

Trước khi cậu có nguy cơ bị ngạt thở, màn hình đầu giường đã phát ra âm thanh báo động rõ ràng trong phòng trực của bác sĩ, ngay sau đó một bác sĩ đã chạy đến phòng bệnh để tiến hành sơ cứu cho Giản Tử Yến.

Giản Tử Yến không hề ngạc nhiên, trên mặt cậu không buồn cũng không vui, không có thống khổ cũng không có vui mừng, cậu chỉ im lặng để bác sĩ kiểm tra cho mình, khuôn mặt cậu trong veo tái nhợt như một bóng ma trong đêm tối.

Những cơn đau đó chỉ có tác dụng trên cơ thể cậu, linh hồn cậu đã từ bên trong bay ra, nhìn tất cả những điều này với đôi mắt lạnh lùng.

Sau cuộc kiểm tra thường quy này, một bác sĩ mới bước vào. Vị bác sĩ này không làm gì cậu mà đưa cho Giản Tử Yến một mảnh giấy với những dòng chữ được viết trên đó.

Bác sĩ tâm lý thương hại nhìn Giản Tử Yến: " Giản tiên sinh, cậu có thể hoàn thành phiếu khảo sát này được không? Cậu không cần tự viết, chỉ cần cho tôi biết đáp án."

Giản Tử Yến ngơ ngác nhìn anh ta, sau đó cúi đầu nhìn tờ giấy anh nói.

Thế giới trước mắt cậu đã thay đổi.

Những nhân vật nhỏ ban đầu rất quen thuộc dường như giờ phút này đã biến thành yêu ma ăn thịt người, từng con trong nháy mắt trở nên to lớn hơn, gầm gừ lao về phía cậu.

Đồng tử của Giản Tử Yến đột nhiên co rút lại, cậu hét lên, bất chấp cơn đau trên cơ thể, cậu nhanh chóng cuộn người lại, cố gắng ôm lấy cơ thể bản thân.

Bác sĩ bị chuyện này làm cho sửng sốt tại chỗ, bên ngoài phòng bệnh mấy người vẫn chăm chú theo dõi bên trong cũng giật mình, vừa lúc không nhịn được xông vào, thấy vậy bác sĩ nhanh trí liền cầm tờ giấy đi.

Sự căng thẳng của Giản Tử Yến ngay lập tức được giải tỏa bằng mắt thường có thể thấy, cậu vẫn còn vẻ sợ hãi trên mặt, cậu ngoan cố cuộn mình thành một quả bóng, thậm chí không dám nhìn về phía bác sĩ.

Vị bác sĩ trầm ngâm nhìn tờ giấy trên tay.

Vì hành động của Giản Tử Yến, cậu lại tự làm mình bị thương, lần này thậm chí máu còn rỉ ra từ lỗ chân lông, mọi người đều căng thẳng đến mức nín thở.

Khi bác sĩ đến để chẩn đoán và điều trị, bác sĩ tâm lý đã mở cửa và đi ra ngoài.

Anh vừa bước ra, mọi người vây quanh anh.

"Tiên sinh có chuyện gì vậy?"

"Sao đột nhiên cậu ấy lại sợ hãi như vậy?"

"Anh đã viết gì trên mảnh giấy đó?"

“Mọi người bình tĩnh lại đi!” Bác sĩ tâm lý ổn định lại bọn họ, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Mặc dù chỉ là một thử nghiệm, nhưng tôi cũng đã nhìn ra mấu chốt của cậu Giản nằm ở đâu.”

Nghe anh nói như vậy, những người khác lập tức yên tĩnh lại, chăm chú lắng nghe.

Bác sĩ tâm lý đưa tờ giấy trong tay ra: “Đây chỉ là cuộc điều tra tâm lý cơ bản nhất, nó chứa đầy những câu hỏi thông thường, theo logic sẽ không gây áp lực tâm lý cho con người, nhưng phản ứng của cậu Giản… rõ ràng là quá mức. Cho nên sau khi suy xét dưới tình huống này, chỉ có một khả năng, đó chính là cậu ấy sợ chính là văn tự bản thân."

“Văn tự bản thân?” Thẩm Tu Nhiên mơ màng lặp lại những lời này, vẻ mặt xuất thần, “Cậu ấy làm sao có thể . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Rõ ràng là sợ hãi. . . Cậu ấy rõ ràng. . . "

Bác sĩ tâm lý lộ ra vẻ bối rối.

Là một nhà tâm lý học nhà trị liệu tâm lý hàng đầu thế giới, anh đã thực hiện một cuộc điều tra đầy đủ về bệnh nhân trước khi đến đây, anh biết chàng trai trẻ tố chất thần kinh yếu ớt này từng là một anh hùng chói lọi như thế nào.

"Một người đang cầm bút đột nhiên sợ viết cũng không phải là dấu hiệu tốt, chứng tỏ cậu ta ở phương diện này có rất nhiều nút thắt trong lòng." Bác sĩ tâm lý nhẹ giọng nói: " Cậu ấy sợ sức mạnh của ngôn từ, hay đúng hơn là những từ cậu ấy đã viết ra.”

"Tôi cũng biết một chút nào về quá khứ của cậu Giản. Cho phép tôi được được hỏi, cậu Giản... có nghĩ rằng những lời cậu ấy viết đã làm tổn thương ai không?"

Lời này vừa nói ra, Thẩm Tu Nhiên cùng Giang Chi Viễn sắc mặt tái nhợt.

Nếu là trước đây, bọn họ sẽ cảm thấy khả năng này vĩnh viễn không tồn tại, nhưng hiện tại hiện thực tàn khốc đang ở trước mắt, không ai có thể phủ nhận.

Giản Tử Yến chân thành nghĩ rằng bản tin trước đây của cậu đã làm tổn thương họ, cậu cảm thấy khổ sở tự trách mình về điều đó, cậu thậm chí không quên điều này ngay cả khi cậu mất trí.

[Giang Chi Viễn giá trị tha thứ +10, Thẩm Tu Nhiên giá trị tha thứ +10]

Trong không khí yên lặng truyền đến một trận thanh âm xương cốt trật khớp đáng sợ, mọi người hướng ánh mắt nhìn về phía Trì Châu, chỉ thấy hắn thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng hai tay nắm chặt lại chảy ra máu.

“Có cách nào... trị khỏi không?” Trì Châu trầm giọng hỏi.

“Tôi sẽ cố gắng hết sức.” Bác sĩ tâm lý trả lời giống như bác sĩ trị liệu, trong mắt hiện lên vẻ thương hại, nhưng dưới vết thương nặng như vậy, anh ta vẫn không dám đưa ra cam đoan 100%.

Các nhà trị liệu cho rằng hôm nay Giản Tử Yến không còn thích hợp để can thiệp tâm lý, vì vậy bác sĩ tâm lý quay lại để lên một kế hoạch mới, trong khi những người khác đứng gác ở cửa, nhìn Giản Tử Yến với vẻ mặt buồn bã.

“Giản Tử Yến, thật sự không phải lỗi của cậu.” Giang Chi Viễn thấp giọng lẩm bẩm, trong giọng nói mang theo sự hối hận vô hạn, “Tôi nên làm thể nào để cậu nhận điều này, nói cho tôi biết, tôi phải làm sao bây giờ?”

Giản Tử Yến trong phòng bệnh mệt mỏi ngủ thϊếp đi, bất kể hắn nói gì, cậu cũng không thể đáp lại.

Giống như trước đây, cho dù Giản Tử Yến nói gì, mặc dù cậu không nói dối, nhưng họ không muốn tin điều đó.

Bây giờ đến lượt cậu bất kể họ nói gì, cậu cũng không chịu tin.

...

Ngày hôm sau, bác sĩ tâm lý đến như đã hẹn, nhẹ nhàng bước vào phòng trong sự chứng kiến của mọi người.

Các bác sĩ mang theo máy liên lạc, mọi điều họ nói đều có thể bị người bên ngoài nghe thấy.

Bác sĩ tâm lý: "Cậu Giản, cậu đừng căng thẳng, chúng tôi chỉ ở đây để nói chuyện phiếm mà thôi."

Giản Tử Yến không còn điên cuồng như ngày hôm qua, cậu dán mắt vào bác sĩ, bình tĩnh nói: "Anh là bác sĩ tâm lý à?"

Bác sĩ hơi kinh ngạc, anh ấy cho rằng một bệnh nhân mắc bệnh nghiêm trọng như vậy chỉ nên sống trong thế giới của chính mình, nhận thức về thế giới bên ngoài rất mơ hồ.

Ngay lập tức, ánh mắt anh trở nên nghiêm túc, một người mất trí có lý trí khó chữa trị hơn nhiều so với một người mất trí hoàn toàn.

"Tôi không cần trị liệu tâm lý. Bất kể anh là ai tìm tới, xin vui lòng trở về đi." Giản Tử Yến tiếp tục, "Tôi xin lỗi đã làm phiền anh, nhưng đừng lãng phí thời gian với tôi."

Giang Chi Viễn khó chịu lao vào phòng, nhưng bị Thẩm Tu Nhiên và Trì Châu đồng thời giữ lại.

“Làm sao có thể lãng phí thời gian?” Giang Trí Viễn tuyệt vọng nói: “Cứu cậu sao có thể… lãng phí thời gian…”

Trong phòng bệnh, bác sĩ tâm lý tạm thời thay đổi sách lược: "Không phải là có người kêu tôi tới, là tôi nghe nói qua chuyện của cậu, nên muốn đến gặp cậu."

Lần này đến lượt Giản Tử Yến kinh ngạc: “Sao anh lại muốn tới gặp tôi?”

"Ông Kiến Bách đã bị bắt là nhờ sự giúp đỡ của cậu, cậu là anh hùng mà tôi ngưỡng mộ."

Giản Tử Yến sững sờ.

Dưới ánh mắt căng thẳng của mọi người, cậu cũng không có phản ứng quá kích, mà là trầm mặc, trong mắt vốn có một tia thanh minh dần dần lâm vào hỗn loạn.

"Anh nhận sai người rồi." Thanh âm của cậu bình tĩnh lại, "Tôi không phải anh hùng, anh đã bị lừa gạt, hiện tại tôi nói cho anh biết chân tướng."

“Đây là sự thật.” Bác sĩ nói: “Phá Hiểu tiên sinh, cậu vì một số chuyện mà hiểu lầm chính mình…”

“Tôi không có hiểu lầm, chẳng lẽ anh so với tôi còn hiểu rõ hơn sao?” Giản Tử Yến quả quyết cắt ngang lời anh ta, “Tôi biết chính xác mình đã làm gì, không cần anh giúp, xin anh đi đi.”

Bác sĩ không cảm thấy tức giận mà càng cảm thấy đau lòng cho Giản Tử Yến, anh thử kể một vài cái tên để xem phản ứng của Giản Tử Yến.

"Trì Châu."

Giản Tử Yến trông bình tĩnh, thần sắc lưu động ánh mắt có chút ấm áp, khiến mũi của Trì Châu nhức nhối.

"Cù Thư."

Biểu cảm của Giản Tử Yến không thay đổi nhiều, cậu chỉ lắng nghe, không quan tâm tại sao anh ấy đột nhiên nói điều này trước mặt cậu.

"Giang Chi Viễn."

Vẻ mặt của Giản Tử Yến thay đổi, cậy trở nên áy náy, cậu đưa mắt ra khỏi cửa sổ để tránh người khác nhìn thấy.

"Thẩm Tu Nhiên."

Đôi vai gầy gò của Giản Tử Yến run lên, nhưng cậu vẫn không quay đầu lại mà chỉ hơi cúi đầu xuống.

"Chu Dương Thu."

Nghe cái tên này, một số người bên ngoài trở nên lo lắng.

Họ đều biết những gì Chu Dương Thu đã làm trước đây, Giản Tử Yến cũng biết, nhưng y vẫn chưa tỉnh lại vì vết thương nghiêm trọng, cho dù muốn bắt y chịu trách nhiệm, cũng không có kết quả gì trong thời gian này.

Giản Tử Yến sẽ phản ứng thế nào với cái tên Chu Dương Thu?

“... Chu Dương Thu?” Giản Tử Yến ngơ ngác quay đầu, nghi hoặc hỏi: “Chu Dương Thu là ai?”

Vẻ mặt mọi người đông cứng lại, giống như rơi vào hầm băng.

Cậu không nhớ Chu Dương Thu.

Bác sĩ tâm lý không ngờ tới điều này, sắc mặt có chút khó coi.

Sau khi bước ra, anh nhìn thấy những người có vẻ buồn bã và thở dài.

"Xem ra tôi không cần nói nhiều nữa." Anh nói: "Theo như lời các cậu nói trước đó, các cậu đều đã làm tổn thương đến cậu ấy, Chu Dương Thu có hành vi nghiêm trọng nhất, nhưng cậu ấy chỉ quên mất Chu Dương Thu cũng không giống cách đối xử với các cậu, tự đặt mình vào vai hung thủ."

"Điều này cho thấy hành vi của Chu Dương Thu đã chạm đến điểm mấu chốt của cậu ấy. Cậu ấy bỏ qua mọi việc các cậu làm, nhưng cậu ấy không thể tha thứ những gì mà Chu Dương Thu đã làm. Tuy nhiên, lòng tốt của cậu ấy đồng thời cũng dày vò chính mình, cậu ấy không thể thuyết phục được bản thân tha thứ cho Chu Dương Thu, nhưng cậu ấy không thể hoàn thành logic của mình về hung thủ, dưới sự va chạm của những suy nghĩ, bộ não của cậu ấy đã chọn quên Chu Dương Thu, đó là điều dễ hiểu."

Thẩm Tu Nhiên cười khổ: "Cậu ấy luôn tốt bụng như vậy. Chu Dương Thu đã phản bội mẹ cậu ấy để sống sót. Sự trả thù lớn nhất mà cậu ấy làm chính là quên đi."

“Ừ, thật tốt.” Giang Chi Viễn phải chống vào bức tường bên cạnh mới đứng vững được, “Năm đó sao chúng ta lại không muốn tin tưởng một người như vậy chứ.”

Vị bác sĩ thông cảm nhìn họ, đè nén ý nghĩ đề nghị họ cũng nên đi khám bác sĩ tâm lý, quay sang nói chuyện với Trì Châu, người có vẻ bình thường nhất.

"Bộ trưởng Trì, Giản tiên sinh bây giờ không thể sử dụng thuốc một cách bình thường, việc điều trị thậm chí còn khó khăn hơn. Anh. . . Hãy chuẩn bị sẵn sàng."

“Yên tâm đi, tôi đã chuẩn bị từ lâu.” Trì Châu thấp giọng nói, “Chỉ là tôi trong đời từng trải qua gian khổ nhất cũng là trận chiến quan trọng nhất, tôi đã chuẩn bị chiến đấu cả đời tôi."

“Cố gắng ổn định cảm xúc của cậu Giản.” Bác sĩ thở dài, “Cậu ấy bây giờ đối với các cậu quá bài xích, nếu có thể hãy tìm một người có thể nói chuyện với cậu ấy, nếu không cậu ấy sẽ hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình, sẽ rất khó để kéo cậu ấy ra."

Trì Châu vẻ mặt khổ sở, một lúc sau mới gật đầu ra vẻ hiểu rõ.

Hắn giải thích với Cù Thư: "Thỉnh Dì Lan, mẹ của ngài ấy đến đây. Nếu cậu ấy trách tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm."

...

Trong một lúc, cả Trì Châu và các bác sĩ khác đều không vào phòng nữa.

Khái niệm về thời gian của Giản Tử Yến vốn đã rất mơ hồ, mặc dù cửa sổ của cậu có đủ ánh sáng cậu có thể phân biệt rõ ràng mặt trời mọc và mặt trời lặn, nhưng đôi khi cậu ngủ quên vào ban ngày, và đôi khi cậu mở mắt cho đến tận bình minh vào ban đêm, cho nên cậu không biết đã trôi qua bao lâu rồi.

Bây giờ cậu đã học được cách cùng tồn tại với những cơn đau vô tận đó, chỉ cần cậu không làm gì, không nghĩ gì, chỉ cần yên lặng nằm xuống, cơn đau sẽ được giảm thiểu, khi cơn đau lắng xuống, thời gian trôi qua sẽ càng trở nên mơ hồ.

Cho đến một ngày khi mặt trời mọc trở lại, tay cầm của phòng bệnh chuyển động.

Lần này là ai? Giản Tử Yến thờ ơ nghĩ, thà là Giang Chi Viễn và Thẩm Tu Nhiên, để cậu có thể hỏi những gì cậu có thể làm để sửa đổi.

Nhưng mà, cậu còn không đợi thanh âm bọn họ, bên tai đã truyền đến một tiếng gọi trầm trầm quen thuộc.

“Tử Yến, con của mẹ—“

Giản Tử Yến bị chấn động dữ dội, kinh ngạc mở to mắt nhìn lại, chỉ thấy Lan Xuân Hoa đang khom lưng che miệng đứng ở cửa phòng bệnh, cùng với Trì Châu, nước mắt lưng tròng.

——Đó là giọng nói của mẹ tôi.