Chương 19

Ông Kiến Bách đến gần Giản Tử Yến, ông ta cúi đầu nghiêng người, cẩn thận nhìn khuôn mặt rõ ràng là bị tra tấn nhưng không hề lộ ra một chút đau đớn nào, vẻ mặt lộ ra trầm ngâm.

Trải qua những ngày trừng phạt này, ông ta vốn cho rằng Giản Tử Yến sẽ không thể qua khỏi, liền làm tốt chuẩn bị gấp bội, vì không để cậu chết ngay lập tức, còn chuẩn bị một đội y tế đặc biệt, chỉ vì muốn đưa cậu trở lại thế giới này khi cậu hấp hối..

Ông ta luôn thành thạo trong việc làm cho người khác thống khổ mà hoàn toàn không thể giải thoát được.

Chỉ là ông ta không ngờ rằng Giản Tử Yến lại thực sự chịu đựng được những phương pháp mà chưa từng có ai có thể hoàn toàn chịu đựng được, mặc dù bây giờ cậu dường như đã bất tỉnh, nhưng cậu đã thể hiện sự kiên cường và ý chí phi thường, điều này khiến ông ta vô cùng ngưỡng mộ.

Trải qua mấy ngày giày vò này, thanh niên vốn đã mảnh khảnh lại càng gầy yếu như một tờ giấy, có lẽ là bởi vì trong người đau đớn, khẽ run lên, mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống. treo trên thân hình mảnh khảnh, trên hàng lông mi trông thật mong manh và đáng thương.

Tuy nhiên, phong thái của cậu thật yên bình, dường như bên trong cơ thể bị tra tấn này ẩn giấu một thế giới mà chỉ cậu ấy mới có thể chạm vào, thế giới kia có đủ thánh thiện và đẹp đẽ để bù đắp những đau đớn trong cơ thể.

Nó khiến người ta chạnh lòng, và cũng... muốn phá hủy nó.

"Một khuôn mặt xuất sắc, mai phục dưới tay tao lâu như vậy, làm sao lại không bị phát hiện?"

Ông Kiến Bách nâng cằm Giản Tử Yến và lẩm bẩm một mình.

Giản Tử Yến tùy ý động tác của ông ta, ngay cả ánh mắt cũng không thay đổi, tiêu điểm hư vô rơi xuống phía sau ông ta, hoàn toàn không để ý đến người trước mặt cậu.

Ông Kiến Bách cũng không tức giận, ông ta buông Giản Tử Yến ra lùi lại vài bước, như thể đang chiêm ngưỡng kiệt tác của mình.

“Nó vẫn không chịu nói à?” ông hỏi người lính canh.

“Vâng, lão đại.” Nam nhân cung kính nói, “Cho dù là chuyện gì, hắn cũng sẽ không tiết lộ mật mã hủy bỏ gửi đi.”

Một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt Ông Kiến Bách, ông ta liếc nhìn dãy dụng cụ tra tấn rực rỡ xung quanh mình, tựa như tiện tay nhặt đồ.

Cuối cùng, ông ta vứt bỏ tất cả các dụng cụ tra tấn, đi thẳng đến trước mặt Giản Tử Yến, nhìn thấy cậu bị trúng một viên đạn vào ngực không được sơ cứu đúng cách, vết thương đã mưng mủ chuyển sang màu đen , duỗi tay ra dùng sức tiến vào.

Dòng máu đen nhớp nháp từ từ chảy xuống, chỉ nhìn thôi đã thấy đau không thể tưởng tượng nổi, nhưng Giản Tử Yến chỉ khẽ run lên, còn vẻ mặt không thay đổi.

"Giản Tử Yến, mày đang kiên trì vì điều gì? Mày vẫn còn trông đợi vào Trì Châu và những người khác đến giải cứu mày sao? Những tên khốn đó sẽ không tìm ra mày đâu." Ông Kiến Bách thuyết phục "Mày cũng coi như từng là người của tao, Tao thừa nhận năng lực của mày, chỉ cần mày nói cho tao biết mật khẩu, tao sẽ không gϊếŧ mày, thậm chí sẽ đối tốt với mẹ mày để bà có thể yên ổn sống đến khi chết, thế nào?"

Có lẽ là bởi vì nhắc tới mẹ, Giản Tử Yên lông mi động đậy, nhưng vẫn là không có phản ứng thừa thãi nào.

Lông mày của Ông Kiến Bách nheo lại dần trở nên mất kiên nhẫn và tức giận, ông ta đã trốn ở đây nhiều ngày, cho dù ông ta tự tin rằng những người đó sẽ không tìm thấy mình, nhưng đó vẫn là mối nguy hiểm tiềm ẩn, ông ta nhìn Giản Tử Yến và lại lần nữa động sát tâm.

Lúc này, người bên cạnh mới thận trọng nói: “Lão đại, hắn là nhờ ý chí phi phàm mà sống đến bây giờ, mặc dù hắn hiện tại còn sống, những có lẽ tri giác đã tê liệt, không thể nghe thấy ngài đang nói về cái gì."

"Ồ?" Ông Kiến Bách nhẹ nhàng đáp lại, ông ta nhìn Giản Tử Yến đầy ác ý, ánh mắt đó khiến người bên cạnh ông ta có chút kinh hãi, "Cho hắn chlorfetadine."

Chlorfetadine?

Người đàn ông kinh ngạc nhìn Ông Kiến Bách, sau khi nhận được cái nhìn thiếu kiên nhẫn của ông ta, hắn nhanh chóng cúi đầu thành thật đi lấy đồ.

【 Giản Tử Yến: "Đây là cái gì?"

419: "Một loại thuốc độc nhất trên thế giới có thể phóng đại các giác quan của con người lên khoảng một trăm lần sau khi sử dụng, nhưng nó rất khó tinh luyện, vì bản chất nguy hại cho con người, nó được liệt vào danh sách cấm trên thế giới, rất khó để tìm được nó, hơn nữa giá cả cũng rất đắt đỏ."

Giản Tử Yến: "Cái gì? Ông Kiến Bách sẵn sàng trả giá cao như vậy vì tôi? Tôi đã trách nhầm ông ấy, ông ấy vẫn con trai tốt của ba ba!"

Cậu gần như vui mừng khôn xiết, may mà có phần thưởng diễn xuất của hệ thống nên cậu cũng không có cười thật tươi.

419 quá lười đối phó với kẻ tâm thần này.

Giản Tử Yến im lặng trong hai giây: "Tiểu Chín, Ông Kiến Bách đã gửi bao nhiêu video cho Trì Châu và những người khác cho đến nay?"

419: "Tám, trung bình hai ngày một lần, rất đúng giờ."

Giản Tử Yến lại vui vẻ: "Tôi không ngờ rằng một đại ác bá lại mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, đây cũng là do thết giới tự động tu bổ nhân thiết sao?"

419: Im lặng.

Giản Tử Yến: "Nửa tháng, cảm xúc tích góp cũng không sai biệt lắm cơ thể này thực sự sẽ chết. Được rồi, thu lưới."]

Một ống tiêm được tiêm vào cánh tay của Giản Tử Yến, ngay khi người đàn ông chuẩn bị rút lui, Ông Kiến Bách lại nói.

"Thêm một ống nữa."

Lần này, ngay cả tên đao phủ tàn nhẫn bình thường cũng mở to mắt, tay khẽ run khi cầm vào ống kia.

【419: Gϊếŧ người chỉ cần 10 ml, cho nên hắn cho cậu 400 ml. 】

Lại thêm một ống đi vào, Giản Tử Yến bắt đầu trải qua những thay đổi rõ ràng.

Đôi mi rũ xuống của cậu khẽ mở, đồng tử giãn ra đến cực điểm, đồng thời toàn thân kịch liệt run rẩy, khuôn mặt tái nhợt đỏ bừng một mảng lớn, ngũ quan không tự chủ co giật, lộ ra vẻ thống khổ.

Những vết thương vốn đã tê dại kia đột nhiên có cảm giác tồn tại to lớn, giống như có vô số con kiến

bò ra chui vào, Giản Tử Yến không chịu nổi đau thấu xương, kêu lên một tiếng thảm thiết.

Không con người nào có thể chịu nổi nỗi đau này.

“Đúng vậy.” Ông Kiến Bách hài lòng cười cười, “Hiện tại mày nghe được tao nói rồi đúng không?”

Giản Tử Yến cắn chặt môi, đôi mắt vốn đã hỗn loạn của cậu đột nhiên lóe lên một tia sáng rõ.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người có mặt đều bị sốc.

"Không thể nào!" Vừa mới tiêm thuốc cho hắn người vừa rồi kêu lên, "Tiêm một lượng lớn clorfetadine như vậy, không có khả năng có người còn có thể tỉnh táo lại!"

"Ừ, sao có thể." Ông Kiến Bách nói, ông ta đến gần thăm dò, "Giản Tử Yến, mật khẩu để hủy gửi là gì?"

Môi của Giản Tử Yến bị cắn đến chảy máu, nhưng cậu không thể nhả ra, chỉ cần cậu buông lỏng, tiếng kêu đau đớn từ sâu trong linh hồn cậu sẽ lộ ra.

"Được rồi, mày thật sự có ý chí phi thường." Ông Kiến Bách mỉm cười, "Hiện tại, mày còn cho rằng mình là anh hùng trong sạch sao? Mày đã quên mày làm cái gì sao?"

Giản Tử Yến cả người chấn động, và có một chút sợ hãi trong đôi mắt trong veo nhìn ông ta.

Ông Kiến Bách hạ thấp giọng nói, ông ta biết rằng dưới tác động của chlorpheniramine, ngay cả tiếng vo ve của một con muỗi cũng gần như có thể khiến não Giản Tử Yến chấn động kịch liệt.

"Vì lấy được lòng tin của tao, mày cố ý nhìn đồng bạn của mình bị đánh chết phải không? Lúc đó hai người trốn, nhưng lại đẩy hắn ra nhận tội, để hắn chết bao che cho mày." Ông ta thì thầm như ác quỷ, "Còn có đám người Giang Chi Viễn, vốn dĩ gia tộc đã từ bỏ bóng tối hướng về phía ánh sáng, phát triển tốt đẹp. Mày nhất định quấy rầy yên bình của gia đình họ, khiến họ vất vả nhiều năm lại trở nên lãng phí."

"Mày cho rằng mày chính trực sao? Mày cho rằng mày luôn luôn chính trực sao? Mày là kẻ ác, Giản Tử Yên. Mày không biết tay mình đã vấy bao nhiêu máu, bao nhiêu người chết vì mày sao?"

"Mày biết hết, nhưng mày chỉ sống cho mình thôi. Mỗi ngày đều tự lừa dối mình đúng không? Nếu không có mày, bọn họ sẽ chết sao? Sẽ có phiền toái như vậy sao? Mày còn mặt mũi sống ở thế giới này sao?"

Tròng mắt của Giản Tử Yến đỏ ngầu, cậu nhìn Ông Kiến Bách một cách vô hồn, như thể linh hồn của cậu đã bị rút ra.

“Nếu tao là mày, tao sẽ thẳng thắn thừa nhận mình là một con người ích kỷ xấu xa.” Ông ta đổi giọng, “Nhưng cũng không tệ, tao đánh giá cao người như mày, chỉ cần mày muốn, tao liền có thể chấp nhận mày bất cứ lúc nào, cùng nhau chúng ta chắc chắn sẽ đạt được một sự nghiệp vĩ đại, thậm chí còn vĩ đại hơn cả tao bây giờ."

"Không……"

Thanh âm quá yếu ớt, Ôn Kiến Bách nghiêng người về phía trước: "Mày nói cái gì?"

Giọng nói của Giản Tử Yến run rẩy, cố gắng kìm nén tiếng thở hổn hển / hơi thở đau đớn, và âm thanh cực kỳ nhỏ, bởi vì bất kỳ âm thanh nào lớn hơn, cậu đều cảm thấy rằng toàn bộ l*иg ngực của mình sẽ bị vỡ vụn.

"Tôi sẽ không... đầu hàng ông..."

Lần này Ông Kiến Bách đã nghe rõ ràng, sắc mặt ông ta đột nhiên thay đổi, ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Giản Tử Yến, rồi đột nhiên đưa tay ra nhéo ngón tay đang treo lơ lửng của cậu.

"Là tay của mày viết nhiều báo cáo như vậy, gây phiền toái cho tao." Ông Kiến Bách nhàn nhạt nói, sau đó dùng sức bẻ gãy ——

Thân hình Giản Tử Yên đột nhiên run lên như cái sàng, há to miệng, nhưng không phát ra âm thanh nào.

Những ngón tay mảnh khảnh và xinh đẹp đã bị Ông Kiến Bách bẻ gãy từng ngón một.

Ngay khi cái ngón thứ tư bị gãy, ngoài cửa vang lên âm thanh hỗn loạn, có người hốt hoảng chạy vào.

"Lão đại, mau đi! Có người phát hiện. . ."

ĐÙNG!

Chưa kịp dứt lời, ông ta đã ngã xuống vì một phát súng, khạc ra máu.

“Cái gì?” Vẻ mặt Ông Kiến Bách thay đổi chóng mặt, ông ta lập tức phớt lờ Giản Tử Yến, lùi lại vài bước, cố gắng chạy trốn qua một cánh cửa bí mật khác.

Nhưng mà, đã quá chậm, mấy tên mặc chiến phục quân đội đã xông tới, người đứng đầu khí thế hung hãn, không khí tản ra sự lãnh khốc như Phật chặn sát Phật.

Khi bước vào, mọi người đều sốc đến không nói nên lời khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Trong im lặng, người lãnh đạo chậm rãi đi về phía Giản Tử Yến.

“Tiên sinh……”

Một giọng khàn khàn phát ra từ cổ họng, Trì Châu rơm rớm nước mắt nhìn Giản Tử Yến, gần như không thể tin được hiện thực, cho rằng tất cả những chuyện này chỉ là một giấc mơ kinh khủng.

Hắn thậm chí còn không dám đưa tay ra chạm vào cậu.

Và ngay sau khi giọng nói của hắn phát ra, Giản Tử Yến hơi ngẩng đầu lên.

Cậu dường như nhận ra hắn, cũng dường như cậu không nhận ra.

Máu đỏ tươi chảy ra từ mắt, tai, miệng và mũi, rồi đầu cậu nhũn ra.

"KHÔNG……"

Giống như là bị bóp mạnh l*иg ngực, một chút sền sệt tuyệt vọng bên trong rỉ ra.