Chương 20

Trì Châu nhìn chằm chằm vào Giản Tử Yến, người đã bất tỉnh, muốn cởi bỏ sợi dây đang treo cậu xuống, hắn đưa tay ra vài lần, nhưng hắn lại rụt lại vì sợ hãi.

Hắn chưa bao giờ, chưa bao giờ sợ hãi khi chạm vào bất cứ thứ gì.

Trên người Giản Tử Yến không chỗ nào còn tốt, tựa hồ chỉ cần chạm nhẹ vào là sẽ vỡ nát, sợ tới mức tim run lên, lý trí còn lại đều bị nhấn chìm, trong hoàn cảnh đó, ánh mắt dần dần nhòe đi. .

Ông Kiến Bách đã bị khống chế và đang cười điên dại.

"Tao biết chạy không thoát, tụi mày bày ta thiên la địa võng không phải là để bắt được tao sao? Bây giờ bắt được tao, liền mất đi bảo bối của tụi mày, vui vẻ không? Hài lòng không?" Ông ta cười, trừng mắt nhìn hành động bế tắc của Trì Châu bằng ánh mắt nghiêm nghị và giễu cợt, “Có lẽ là tao lo lắng quá rồi, cái gọi là công lý của bọn mày nghe có vẻ cao siêu, hy sinh thêm một người nữa thì có vấn đề gì? hết lần này đến lần khác đối mặt với mọi chuyện, nó biết nhiều chuyện như vậy, tụi mày đã sớm mong nó chết..."

Lời nói của ông ta bị chặn lại bởi họng súng bất ngờ chĩa vào đầu.

Trì Châu thở hồng hộc, nhưng tay cầm súng cực kỳ vững vàng, dưới kính bảo hộ hai mắt đỏ hoe, nhìn Ông Kiến Bách như nhìn người chết.

"Tao sẽ không gϊếŧ mày, nếu không nỗ lực của ngài sẽ vô ích, nhưng thứ đang chờ đợi mày là sự trừng phạt của pháp luật." Trì Châu khàn giọng nói, sau đó hắn thu súng lại không nhìn Ông Kiến Bách nữa, " Tìm đội y tế lại đây, đừng chạm vào tiên sinh”

Tình trạng của Giản Tử Yến tồi tệ đến mức hắn thực sự không dám chạm vào cậu.

Ông Kiến Bách không hề sợ hãi về số phận sắp tới của mình, ông ta chỉ nhìn chằm chằm vào Trì Châu và tiếp tục mỉm cười: "Vô dụng, cho dù mày có cẩn thận đến đâu, Bộ trưởng Trì, có lẽ mày không biết—"

"Ngay cả khi mày chỉ cần nói chuyện, nó sẽ dần dần tiến đến cái chết, Giản Tử Yến nhất định sẽ chết. Nó sẽ đau khổ và bị tra tấn đến chết, hahahahaha!"

Trì Châu đau lòng nhìn Giản Tử Yến, theo tiếng cười phá lên, thất khiếu đã ngừng chảy máu lại bắt đầu chảy ra.

Trong đầu ong ong, trong đầu hiện lên một suy đoán khó tin, lập tức không thể kiềm chế cảm xúc dâng trào, lao về phía Ông Kiến Bách như một mũi tên nhọn, chộp lấy quần áo của ông ta.

"Mày, cho ngài, cái gì?"

Cực hạn phẫn nộ bị áp chế trong lời nói cực kỳ nhẹ nhàng, nếu không phải Trì Châu còn lại chút lý trí ngăn cản, hắn thật sự đã gϊếŧ chết người này tại chỗ.

Ông Kiến Bách không trả lời, chỉ là giễu cợt liếc hắn một cái, trên mặt tràn đầy vui mừng.

Trì Châu hít thở không thông, hắn giơ nắm đấm định đấm vào cái mặt tên đáng ghét này, nhưng lập tức ý thức được điều gì, cố gắng hết sức ngăn cản, nhưng xương nắm tay lại bị bóp chặt kêu răng rắc.

Ngay sau đó hắn nhận ra rằng âm thanh này cũng là một loại tra tấn đối với Giản Tử Yến, vì vậy hắn lập tức rút tay về.

Hắn hít sâu một hơi, ra hiệu mọi người ra ngoài trước, sau đó để bác sĩ đi vào.

Mặc dù các bác sĩ trong đội đã trải qua nhiều trận chiến và nhìn thấy đủ loại vết thương tàn khốc, nhưng khi lần đầu tiên nhìn thấy Giản Tử Yến, họ không thể không thay đổi biểu cảm.

Tuy nhiên, họ nhanh chóng nhận thấy cử chỉ tay của Trì Châu, ra hiệu cho họ giao tiếp bằng ngôn ngữ ký hiệu trong suốt quá trình.

Với sự giúp đỡ chuyên nghiệp của bác sĩ, Giản Tử Yến cuối cùng cũng được cẩn thận đặt xuống, ôm đôi bàn tay với những đốt ngón tay vặn vẹo đó trong lòng bàn tay, Trì Châu cảm thấy trái tim mình bị xé nát, l*иg ngực tê dại vì đau đớn.

Mặc dù đã mất đi ý thức, nhưng toàn thân Giản Tử Yến vẫn đang run rẩy dữ dội vì cơn đau, có thể tưởng tượng cơn đau đó nghiêm trọng đến mức nào.

Trái tim Trì Châu đau đến mức không thể kiểm soát được cơ mặt của mình, hắn gần như không thể kiểm soát được bản thân để ngăn cản bác sĩ khám sơ bộ cho Giản Tử Yến, bởi vì điều đó sẽ làm cho cơn đau của Giản Tử Yến trở nên trầm trọng hơn, mặc dù bác sĩ đã dùng đến phương pháp điều trị kỹ thuật nhẹ nhàng nhất.

Mới làm vài động tác, bác sĩ đã toát mồ hôi hột.

Nhận được ánh mắt đầy mong đợi của Trì Châu, trong mắt bác sĩ chứa đầy tiếc nuối, rồi ra hiệu.

"Đưa đến bệnh viện, sử dụng tốc độ nhanh nhất và công cụ ổn định nhất để đảm bảo một môi trường hoàn toàn yên tĩnh."

Tia sáng trong đôi mắt của Trì Châu đã hoàn toàn bị dập tắt.

Những lời của bác sĩ đã làm tiêu tan hy vọng cuối cùng của hắn, kết quả mà hắn ít muốn thấy nhất đã trở thành sự thật.

……

Vì tình hình của Giản Tử Yến, hoạt động di dời vô cùng khó khăn.

Khi họ phát hiện ra dù cẩn thận đến đâu, thậm chí không chạm vào Giản Tử Yến, họ cũng không biết mình đã làm gì khiến cậu chảy máu liên tục, tất cả những người có mặt đều im lặng, dù khó chịu cũng không thể nói.

Nghĩ đến một thanh niên gầy yếu, dù đã chịu đựng tra tấn như vậy nhưng lại nghiến răng không chịu nói mật mã hủy lệnh gửi dữ liệu đi, thủ phạm càng thêm tức giận.

Ông Kiến Bách không có cơ hội trốn thoát, những gì đang chờ đợi ông ta sẽ là sự phán xét cuối cùng.

"Không được rồi! Nếu máu vẫn tiếp tục chảy, ngài ấy sẽ không thể cầm cự trước khi đến bệnh viện!" Bác sĩ mồ hôi đầm đìa, giọng nói hổn hển, sự lo lắng trong anh không hề giảm đi chút nào, "Trì bộ trưởng, chúng ta phải suy nghĩ biện pháp!"

Trì Châu nhìn chằm chằm Giản Tử Yến không chớp mắt, bất kể hắn nhìn thấy loại thảm trạng nào, hắn cũng không rời mắt đi một giây.

Máu chảy không ngừng khiến đôi mắt hắn đỏ ngầu.

Thấy Trì Châu không nói gì, bác sĩ lau mồ hôi nói một cách tuyệt vọng: "Trì bộ trưởng, tôi đăng ký sử dụng "Thuốc số 3"."

Trì Châu cuối cùng cũng có phản ứng, hắn lấy điện thoại di động ra màn hình gõ: Số 3 không phải là cấm dược sao?

"Đúng vậy, thuốc số 3 xác thực là cấm dược, tuy rằng có thể áp chế thống khổ trong thời gian ngắn, nhưng phải trả giá bằng chính cơ thể con nguòi, không ai có thể cam đoan chuyện gì sẽ xảy ra. Nhưng với tình trạng thể chất của Phá Hiểu tiên sinh hiện tại, nếu không cho ngài ấy uống thuốc, ngài ấy cũng không cần đến bệnh viện nữa!” Anh ta chỉ có thể thấp giọng rất nhanh nói xong, trên mày lộ ra vẻ cực kỳ khó chịu, “Hơn nữa... ngài đã tiêm Chlorfetadine rồi... hậu quả vốn là. . . "

“Được.” Trì Châu dùng sức ấn vào màn hình điện thoại, đầu tiên cho bác sĩ xem, sau đó gõ từng chữ một: Làm ơn, giúp tiên sinh sống sót.

Vị bác sĩ tỏ ra chua chát: “Tôi sẽ cố gắng hết sức”.

Trì Châu nhìn đội ngũ bác sĩ bận rộn, ánh mắt hắn lơ đãng, hắn dường như đang nhìn Giản Tử Yến, lại giống như cái gì cũng không nhìn.

Ông Kiến Bách trú ở huyện Bình Dương thuộc Ôn Châu, ngày đó các phương tiện có hạn, vì vậy không đem Giản Tử Yến xuất ngoại, ngay cả các tỉnh và thành phố, đó là trong cái rủi có cái may, không cần phải lãng phí quá nhiều thời gian di chuyển.

Bệnh viện đã được thông báo, mọi biện pháp đều đã được chuẩn bị từ trước, để chữa trị cho Giản Tử Yến, toàn bộ bệnh viện đã được bao vây chặt chẽ, không cho phép người thứ hai giống như Ông Kiến Bách xuất hiện.

Khi người đến, Giang Chi Viễn và Thẩm Tu Nhiên đã đợi sẵn ở cửa.

Bởi vì họ cứ vội vã đi tìm Giản Tử Yến, nên họ đã trì hoãn việc chữa trị vết thương của mình, Giang Chi Viễn, người thống trị đế chế giải trí, chống gậy, còn Thẩm Tu Nhiên, người vốn kiêu hãnh và xinh đẹp, trở nên hốc hác gầy gò.

Nhìn thấy chiếc xe chạy tới, họ lập tức vây lấy nó, khi nhìn thấy Giản Tử Yến được cẩn thận khiêng ra, hốc mắt họ nhanh chóng tràn ngập nước.

Nhờ có thuốc, vẻ mặt của Giản Tử Yến không còn đau đớn như trước, tạm thời cầm máu, nhưng khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy những vết sẹo kinh hoàng khắp người đều nói lên những gì cậu đã phải chịu đựng.

Dù sao họ cũng chỉ là một thiếu gia được nuông chiều trong thời đại thái bình, mặc dù Giang Chi Viễn và Thẩm Tu Nhiên đã tưởng tượng ra trải nghiệm có thể xảy ra của Giản Tử Yến vô số lần, nhưng mọi thứ trước mắt họ đều cho thấy hiện thực tàn khốc hơn nhiều so với cảnh tượng tàn mà họ từng tưởng tượng ra.

Để ngăn mình không khóc, Giang Chi Viễn nhét nắm tay vào miệng, một lúc sau, hắn tạo ra những vết răng sâu.

Tất cả họ đã được thông báo trước để đảm bảo sự im lặng tuyệt đối.

Thẩm Tu Nhiên sắc mặt tái nhợt, nhìn thấy Giản Tử Yến bị đẩy vào, anh theo bản năng nhấc chân đi theo, Trì Châu cũng không có ngăn cản.

Giản Tử Yến bị đẩy vào phòng cấp cứu, tất cả mọi người bao gồm cả Trì Châu bị chặn lại bên ngoài, sau khi nhìn cánh cửa đóng lại, Thẩm Tu Nhiên hai chân mềm nhũn, anh trượt xuống đất, dựa lưng vào tường.

“Cậu ấy đã trải qua những gì…” Anh đau đớn vùi mặt vào lòng bàn tay, giọng nói đầy khô khốc, “…Cậu ấy đã trải qua những gì…”

Khi Trì Châu đối mặt với Giản Tử Yến, tất cả biểu cảm của hắn đều biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt thờ ơ, hắn nhìn chằm chằm vào ba ký tự lớn màu đỏ trong quá trình phẫu thuật, thậm chí còn phớt lờ Thẩm Tu Nhiên.

Cù Thư mở to mắt tiến đến, đưa một chiếc máy quay phim đã hỏng cho Trì Châu: "Bộ trưởng, đây là máy quay phim ở hiện trường. Những video trước đó đều được quay bằng máy này."

Trì Châu đưa tay nhận lấy, bởi vì là vật phẩm đặc biệt, những người khác không được tùy tiện động vào, hiện tại camera vẫn hiển thị "Quay chụp".

Trì Châu nhấn nút dừng để lưu video lại, sau đó kiểm tra bộ nhớ.

Không biết là Ông Kiến Bách căn bản không muốn chạy trốn, hay là hắn không sợ camera rơi vào tay người khác, trước đó video đều không có xóa đi, toàn bộ đều lưu ở trong đó.

Trì Châu bấm một cái, cảnh tượng hắn đã thấy vô số lần hiện ra trước mắt, nhưng trong lòng vẫn không chịu nổi đau như ngàn vết cắt.

Ba người còn lại kéo thân thể tê liệt đến bên cạnh hắn, nhìn hắn nhấp vào video cuối cùng vẫn đang được quay.