Chương 18

Mặc dù Giản Tử Yến không xem, nhưng những gì đáng lẽ phải xảy ra vẫn đang từng bước xảy ra.

Nghe được tin tức về Giản Tử Yến, Trì Châu lập tức quay lại sải bước tới, "Dẫn đường."

Cù Thư mặc kệ đau đớn, lập tức trở mình đứng dậy, trên người băng bó vết thương rất nhanh liền chảy ra máu, làm anh biến thành huyết nhân không hề cau mày rút ống dẫn khắp người ra, đuổi theo trưởng quan.

Giang Chi Viễn và Thẩm Tu Nhiên phản ứng hơi chậm, nhưng họ cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, làm theo cách của Cù Thư, rút

ống và khó khăn rời khỏi giường.

Hai người cha đau lòng muốn họ nằm xuống lần nữa, nhưng họ xua đi loạng choạng bước ra.

Trì Châu thấy bọn họ tiến vào, vốn là những nội dung này không nên tiết lộ ra ngoài, nhưng xuất phát từ tâm lý nào đó, hắn chỉ nhàn nhạt liếc bọn họ một cái, ngầm đồng ý bọn họ ở lại trong phòng.

Trên màn hình máy tính chuyên dụng trước mặt hắn, đầu tiên là mảnh bông tuyết, sau đó máy ảnh rung lên, một bóng người nằm trên mặt đất xuất hiện trước mặt hắn.

Những người có mặt trong nháy mắt đã nhận ra đó là Giản Tử Yến!

Trước khi họ có thể phản ứng, một người đàn ông đeo mặt nạ đã mang một xô nước đá đến, Thẩm Tu Nhiên kinh hãi nói "Không!", cả xô nước đá đã đổ xuống đầu và mặt của Giản Tử Yến một cách không thương tiếc.

Theo phản xạ tự nhiên, cơ thể của Giản Tử Yến lập tức cong lên, kèm theo một tiếng ho dữ dội.

"Khụ!"

Âm thanh này giống như một cây búa nặng nề đập vào tim mọi người.

“Tên sức sinh kia!” Giang Chi Viễn tức giận lẩm bẩm, hắn theo bản năng muốn làm gì đó, nhưng vừa quay đầu lại liền nhìn thấy bức tường lạnh lẽo, khiến hắn đau lòng không thôi.

Hắn có thể làm gì? Bất kể là bây giờ hay sau đó, hắn đều không thể làm gì được, thậm chí còn phải trông cậy vào Giản Tử Yến để cứu mạng mình.

Ồ không đúng, hắn vẫn làm gì đó.

Khi Giản Tử Yến đang trốn tránh sự truy đuổi, hắn đã đổ thêm dầu vào lửa, lan rộng tên tuổi của cậu truyền bá dư luận trên internet.

Giang Chi Viễn ngẩn ra, lúc này, hắn hận không thể tự sát.

Tuy nhiên, ngay sau đó, sự chuyển đổi của màn hình lại thu hút sự chú ý của hắn.

Người trên màn hình bị đẩy lùi xuống đất, tóc bị kéo lên mặt, nước đá hòa với máu từ từ chảy xuống, thân hình mảnh khảnh khẽ run lên vì lạnh hoặc vì đau.

Nhưng mà, trên mặt cậu lại không có sợ hãi, ánh mắt lạnh lùng lãnh đạm, tại ngay khi bị tàn nhẫn bức hại, càng là kiên cường, lại càng lộ ra mỏng manh xinh đẹp, ngược lại lộ ra dị thường suy đồi cùng mỹ lệ.

Hơi thở trong phòng run lên, không phải bởi vì bị hấp dẫn, mà là bởi vì trong lòng lửa giận cùng sát khí.

Trì Châu rất muốn tắt máy, hắn không chỉ không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng ủ rũ của mình, mà còn vì nhìn thấy cảnh này mà không kìm được sát khí trong lòng.

Hắn không nhúc nhích, hắn muốn những người được tiên sinh hy sinh tính mạng đánh đổi này nhìn xem tiên sinh vì bọn họ trả giá cái gì.

Họ nhìn Giản Tử Yến và Ông Kiến Bách nói chuyện, mặc dù họ đang ở thế bất lợi nguy hiểm, nhưng sự bình tĩnh và mạnh mẽ của cuộc đối đầu khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.

Đối với Trì Châu và Cù Thư, tất cả những gì họ biết là Giản Tử Yến này, trong lòng chỉ có vô tận thống khổ cùng phẫn nộ.

Đối với Giang Chi Viễn và Thẩm Tu Nhiên, đây là Giản Tử Yến, người mà họ chưa từng biết trước đây, thời điểm họ biết được danh tính thực sự của cậu ấy, cậu đã cho họ thấy một khía cạnh hoàn toàn khác trong trí nhớ của họ, nghiêm nghị bất khuất như mặt trời chói lọi. Trước mặt họ, xuất hiện một chút xuất thần trong mắt cả hai.

Họ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mong manh nhưng kiên cường đó, trong lòng có vô số cảm xúc mãnh liệt đan xen, nhưng lại không thể nói nên lời.

Bất kể tâm trạng là gì, không ai trong phòng lên tiếng nói chuyện, nhưng sự im lặng này bị phá vỡ khi họ nhìn thấy Ông Kiến Bách đưa tay về phía Giản Tử Yến.

Một tiếng vang thật lớn, Trì Châu không tự chủ được đứng dậy, toàn thân cơ bắp căng lên, giống như một con sư tử mất khống chế, nếu không phải Cù Thư ánh mắt sắc bén cùng hai tay tóm lấy hắn, suýt chút nữa đem máy vi tính đánh thủng.

Những người khác cũng không khá hơn bao nhiêu, tuy rằng không có kích động như Trì Châu, nhưng hai mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm màn hình, yết hầu suýt nữa chảy máu.

Làm sao một người mạnh mẽ, trong sạch thuần khiết như vậy lại có thể bị đối xử như thế này?

Làm sao ông ta có thể chạm vào Giản Tử Yến bằng đôi tay bẩn thỉu đó, làm sao ông ta dám làm ô uế tâm hồn cao thượng đó!

Mọi người như bị dao cứa thẳng vào tim, tròng trắng mắt buộc phải đỏ lên, nhưng không ai chủ động rời mắt khỏi màn hình.

Họ phải nhớ kỹ thời điểm này, những gì Giản Tử Yến đã phải chịu đựng, nhớ kỹ hành động hình dáng của bọn họ, tất cả bọn họ đều là đám đồng lõa cho tất cả việc này.

Họ nhìn Giản Tử Yến đứng lên và chống cự vô cùng yếu ớt muốn xoay chuyển tình huống, dùng hết sức lực của mình để khıêυ khí©h Ông Kiến Bách, trong lòng ai nấy đều thở dài.

Đây là Giản Tử Yến, cậu thà chịu tra tấn, thà bị đánh chết còn hơn chịu nhục nhã như vậy.

Một số nam nhân cường tráng đeo mặt nạ vây quanh Giản Tử Yến, người đang bị thương nặng nằm trên mặt đất, Giản Tử Yến thờ ơ liếc nhìn họ, ngoại trừ sự kinh ngạc và tức giận khi bị Ông Kiến Bách chạm vào, cậu không hề biểu lộ bất kỳ biểu cảm nào khác. Máy quay hình như cũng bị phong thái của Giản Tử Yến thu hút, không khỏi tiến lên một bước, sau đó màn hình đột nhiên tối đen.

Hình ảnh dừng lại đột ngột trên nụ cười trên môi của Giản Tử Yến.

Màn hình tối đen hồi lâu, trong phòng không có người nói chuyện, chỉ có tiếng thở dốc nặng nề vang vọng, chứng tỏ không có người nào ở đây tâm tình yên ổn.

Không biết qua bao lâu, Trì Châu là người đầu tiên đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng, bước chân kiên quyết, hướng cửa đi tới.

Đột nhiên, giọng nói khàn khàn của Thẩm Tu Nhiên ngăn hắn lại.

"Bộ trưởng Trì, những gì Ông Kiến Bách vừa nói trong video có phải là sự thật không?"

“Đúng vậy.” Trì Châu dừng bước không quay đầu lại, “Đây là công nghệ đặc biệt mà tiên sinh phải trả giá cao để cấy ghép, không biết Ông Kiến Bách lấy được tin tức từ đâu, nhưng nguyên nhân tại sao ông ta không dám trực tiếp gϊếŧ chết tiên sinh , chính là vì lý do này."

Nói đến gϊếŧ người kia, Trì Châu dùng sức cắn đầu lưỡi, quay lưng về phía mọi người, máu cùng đau đớn lan tràn nhanh chóng chỉ hơi ngăn lại cơn đau nhói trong lòng.

“Vậy tại sao ông ta lại gửi thứ này cho chúng ta?” Giọng nói của Giang Chi Viễn tràn đầy tức giận, “Ông ta kiêu ngạo đến mức không lo tìm ra vị trí của mình dựa trên thông tin tài liệu sao?”

Trì Châu dừng lại, nhưng hắn không muốn nói chuyện với Giang Chi Viễn, vì vậy hắn trực tiếp rời khỏi phòng.

Chính Cù Thư đã trả lời hắn: "Ông ta đang khoe khoang. Bất kể tiên sinh đã gây ra cho ông ta bao nhiêu rắc rối trước đây, ông ta sẽ bằng mọi giá trả thù. Ông ta không chỉ muốn trả thù mà còn muốn công khai chiến tích của mình với những người phản đối ông ta. Chúng tôi đã xử lý Ông Kiến Bách nhiều lần hành vi của ông ta không thể lấy lý trí để phỏng đoán."

"Tiên sinh. . . " Thẩm Tu Nhiên nhàn nhạt nói một tiếng, trên mặt tràn đầy nồng đậm hối hận, "Nếu như chúng ta sớm một chút nghe cậu ấy nói. . . "

“Trên thực tế các người cũng không muốn nghe Tiên sinh, tiên sinh chịu đựng các người lần lượt quấy rầy cùng hoài nghi, lần lượt chửi bới cùng chất vấn, ngài cũng vẫn cứ lựa chọn hướng các người giải thích, tưởng sẽ được các người cảm thông, các người nghe xong thì sao? Các người có tin không?" Cù Thư huyết lệ như muốn chảy ra, mặc dù thân thể yếu ớt khó có thể đứng vững, anh tràn đầy lửa giận trừng mắt nhìn hai người bọn họ, mắng: "Tiên sinh vì ngăn cản gia đình của ngươi trực tiếp rơi vào tay Ông Kiến Bách, mới bất đắc dĩ đào ra bí mật trong quá khứ để chuyển hướng sự chú ý của kẻ thù, vậy các người đã làm gì? tạo dư luận, cố tình dội nước bẩn lên người ngài ấy, để thỏa mãn những ham muốn ích kỷ của bản thân, các mgười đã chọn những phương pháp đê hèn nhất.”

"Ngài ấy nói đi nói lại với các người rằng ngài ấy không nói dối, tại sao lại không tin? Các người không những không tin mà còn ép ngài ấy phải lộ diện, các người có biết ngài ấy đã bỏ ra bao nhiêu công sức không? Các ngừơi có biết một khi ngài lộ khuôn mặt, sẽ làm cho ngài cùng mẹ ngài gặp bao nhiêu nguy hiểm không? Ngài đã nhiều lần nói ngài không nói dối, nhưng các người không tin, tại sao không? Các người dựa vào cái gì để không tin?

"Là các người tự tay đẩy ngài ấy vào ngõ cụt."

Cù Thư xúc động đến mức không thể không phun ra một ngụm máu, anh phun ra bọt máu trong miệng một cách vô cảm, anh hoàn toàn không coi trọng điều đó, anh chỉ lạnh lùng nhìn hai người đang chết lặng và cũng rời khỏi phòng. .

Sau khi anh rời đi, Thẩm Tu Nhiên lảo đảo, yếu ớt dựa vào phía sau bức tường, trên người không còn một tia tự đắc, tuyệt vọng vươn hai tay che mặt.

“Trời ạ.” Thanh âm của hắn yếu ớt run rẩy, “Chúng ta đã làm cái gì…”

"...Chúng ta đã làm gì..."

Cuối cùng, anh vang lên tiếng khóc nức nở.

Nhưng việc này có ích lợi gì đâu? Cả Thẩm Tu Nhiên và Giang Chi Viễn đều nhận ra rất rõ ràng rằng họ đã phạm sai lầm lớn tự tay đẩy Giản Tử Yến xuống địa ngục.

Giản Tử Yến thậm chí đã đến đây để cứu họ ...

Cơ thể tê liệt của Giang Chi Viễn lắc lư hai lần, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, chán nản ngã xuống đất.

“Phát bài thông cáo.” Giọng anh khàn khàn đến mức gần như không thể nghe thấy được “Ít nhất… danh tiếng của cậu ấy không thể bị hoen ố.”

Có lẽ cuối cùng họ cũng có việc gì đó để làm cho Giản Tử Yến, cả hai cố gắng lê cơ thể của mình lên, không để suy nghĩ của mình chìm xuống vực thẳm hối hận.

Đây là suy nghĩ duy nhất có thể hỗ trợ họ lúc này.

...

Trong căn phòng đá ẩm thấp tối tăm, một bóng người gầy gò hai cổ tay treo lơ lửng trên không trung, chỉ có ngón chân gần như không thể chạm đất, không đủ sức chống đỡ sức nặng của cậu, là bộ phận ít bị thương nhất trên người cậu.

Giản Tử Yến thở hổn hển một cách yếu ớt.

Trong lòng cậu đã không còn khái niệm thời gian, khi Ông Kiến Bách không đến tra tấn cậu, cậu chỉ lẳng lặng nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng nước tích tắc từ phương xa truyền đến.

Ông Kiến Bách lúc đầu đã dùng nhiều cách khác nhau, bao gồm đánh đập, đánh thuốc mê và tạt nước, v.v., cố gắng khiến cậu nhổ ra bộ lưu trữ, nhưng khi thấy cách này không hiệu quả, ông ta quay sang ép cậu tiết lộ mật mã hủy bỏ việc gửi đi.

Tất nhiên, điều đó cũng chẳng có tác dụng gì, nó chỉ khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn với ông ta.

Lúc đầu cậu có thể phân biệt được khoảng cách của tiếng giọt nước, nhưng về sau ý thức của cậu ngày càng mơ hồ, thế cho nên tiếng nước đều nghe được đứt quãng, có lúc cậu cảm thấy trong một khoảng thời gian nhất định không có tiếng giọt nước, toàn bộ không gian yên tĩnh như trong phần mộ, thỉnh thoảng trong đầu lại có tiếng nước nổ tung, như thể mái hang sắp sập xuống.

Trong cảm giác trống rỗng và thực tại này, sự đau đớn trên cơ thể cậu không còn rõ ràng nữa, ý thức của cậu bay ra khỏi cơ thể, từ xa nhìn tấm thân đau khổ này, lang thang vô định.

Hai mắt của cậu tràn ngập hỗn loạn cùng tơ máu, cho dù thỉnh thoảng mới bị đau đớn kí©h thí©ɧ muốn trở về thân thể, cậu cũng nhìn không thấy người tới gần mình là ai, hắn đối với mình làm cái gì.

Trái phải chỉ là những chiêu trò đó, không có gì đáng quan tâm, nếu Ông Kiến Bách muốn cậu sống không được chết cũng không xong, thì cậu sẽ bình tĩnh tiếp nhận, đến khi cậu không thể chịu đựng được và thực sự chết đi, nhưng thật ra lại hợp ý cậu.

Trong bóng tối, hình như lại có người đi vào.