Chương 17

Ông Kiến Bách ghé sát mặt cậu: "Mày tưởng tao không biết sao? Thiết bị liên lạc gián điệp mà chúng mày mới phát triển sử dụng tín hiệu sinh học của cơ thể con người. Chỉ cần mày chết, thông tin mà mày nuốt vào sẽ được tự động gửi đi, vậy nên mày mới không kiêng nể gì mà chỉ bộ nhớ siêu nhỏ đó, phải không?"

Biểu cảm của Giản Tử Yến hơi thay đổi, rõ ràng là cậu bị nói trúng.

Thật vậy, lý do tại sao cậu nuốt bộ nhớ siêu nhỏ thay vì giao nó cho người khác là vì cậu đã làm công việc này trong một thời gian dài và chưa bao giờ hoàn toàn tin tưởng bất cứ ai, thứ hai là do thiết kế đặc biệt của thiết bị này.

Cậu biết rằng sớm muộn gì mình cũng sẽ chết nên việc lộ thông tin chỉ là vấn đề thời gian.

Chỉ là cậu không nghĩ tới Ông Kiến Bách biết chuyện này, nhìn thấy Ông Kiến Bách khuôn mặt tươi cười vặn vẹo, trong lòng Giản Tử Yến trầm xuống.

"Mà tao cũng không thể mổ bụng của mày lấy nó ra." Ông Kiến Bách ngón tay càng ngày càng dùng sức, thậm chí có thể nghe được âm thanh quai hàm trật khớp, "Chỉ cần mày không tự nguyện lấy ra, nó sẽ được gửi ngay lập tức, tao nói đều đúng chứ?"

"Ông có thể đúng, hoặc ông có thể sai." Giản Tử Yến nói, "Tại sao ông không tự mình thử?"

"Mày!"

Sự thờ ơ không để tâm của Giản Tử Yến đã xúc phạm lòng tự trọng của Ông Kiến Bách, ông ta rất tức giận định lớn tiếng chửi bới, nhưng ông ta đã phản ứng lại nhanh chóng.

"Mày cố ý khıêυ khí©h tao, để cho mày nhanh chóng bị gϊếŧ, chết đi thì đúng ý mày rồi." Ông lạnh lùng nói: "Giờ phút này mày còn lòng dạ hẹp hòi với tao, Giản Tử Yến, tao nên khen mày hay cười vào sự ngu ngốc của mày."

Thấy ý nghĩ trong lòng mình bị vạch trần, Giản Tử Yến có chút lãnh đạm, cậu biết hiện tại tìm chết là không thể.

Nhưng điều này không có nghĩa là cậu sẽ cúi đầu trước Ông Kiến Bách, cầu xin sự tha thứ của ông ta.

Ý đồ tâm tư trước đó đã không thực hiện được, biểu cảm của Giản Tử Yến hoàn toàn lạnh lùng, cậu mặc kệ cơn đau trên cơ thể cùng quai hàm như không có gì, rõ ràng Ông Kiến Bách đang ở ngay trước mắt cậu, nhưng cậu dường như không nhìn thấy người này , mắt cậu hướng về một nơi xa xăm.

Tuy nhiên, lần này Ông Kiến Bách không hề tức giận, ông ta nhìn Giản Tử Yến như vậy, trong mắt ông ta nhanh chóng lóe lên một thứ gì đó.

Thanh niên có khuôn mặt tuấn mỹ thanh tú bị ai đó dùng sức bóp chặt, trên làn da trắng nõn trong trẻo hiện lên những vết đỏ mờ, lông mày lạnh lẽo, để cho những giọt nước không ngừng từ trên mặt trượt xuống, vẻ mặt tràn đầy lãnh khốc kiêu ngạo mỏng manh.

Khuôn mặt ban đầu được cho là gớm ghiếc hóa ra lại xinh đẹp và quyến rũ đến vậy, khiến Ông Kiến Bách đột nhiên có một số suy nghĩ khác.

Dù sao cũng đã rơi vào trong tay ông ta, ông ta muốn làm cái gì không được?

Mặc dù mỏng manh yếu ớt như vậy, nhưng trông cậu vẫn kiên cường, điều này càng dễ khơi dậy sự bạo râm / du͙© vọиɠ sâu xa nhất trong lòng người, chỉ cần tưởng tượng đến mình có thể để lại dấu vết tàn ác trên một cơ thể xinh đẹp như vậy, Ông Kiến Bách Mọi cả người đều hưng phấn lên.

Giản Tử Yến cực kỳ nhạy cảm với những thay đổi trong biểu cảm của mọi người, cậu ngay lập tức bắt gặp sự thay đổi của Ông Kiến Bách, đôi mắt ông ta di chuyển cậu nhìn ông ta một cách cảnh giác.

Ngay lập tức, cậu cảm thấy những ngón tay đang véo cằm mình nhẹ nhàng cọ vào da mình.

Sắc mặt Giản Tử Yến đột nhiên thay đổi, cậu không thể tin được nhìn chằm chằm Ông Kiến Bách, vùng vẫy trong tư thế không thể cưỡng lại được ban đầu: "Buông tôi ra! Ông muốn làm gì?"

Ông Kiến Bách trông rất đen tối, ông ta không nói gì, nhưng dùng ngón tay chạm vào đường viền cổ của Giản Tử Yến.

Nếu đến bây giờ còn không xác định ông ta muốn làm gì, thì thực uổng phí cho Giản Tử Yến đã sống vô ích qua nhiều nhiệm vụ nguy hiểm, khi sự xấu hổ và tức giận lên đến đỉnh điểm, thay vào đó cậu đã bình tĩnh lại.

Thấy cậu ngừng giãy giụa, Ông Kiến Bách cho rằng cậu đang nghĩ ngợi, cười hai tiếng rồi hôn lên chiếc cổ xinh đẹp đó.

Tuy nhiên, trước khi ông ta chạm vào Giản Tử Yến, một lực lượng mạnh mẽ đột nhiên ập đến, kèm theo một tiếng kêu thảm thiết, Giản Tử Yến bất ngờ bộc phát sức mạnh to lớn, cậu không chỉ hất tung người phía sau đang kiềm chế mình mà còn vặn eo đá mạnh vào mặt Ông Kiến Bách!

Lập tức, cậu lật người nhảy lên, không thèm nhìn, che đầu lao về phía cánh cửa duy nhất!

"Bắt nó!"

Một tiếng hét lớn vang lên, vài bóng người nhanh chóng bước tới, dùng sức ấn Giản Tử Yến xuống đất.

Giản Tử Yến nhìn cánh cửa gần trong tầm tay nhưng cuối cùng không thể chạm vào, nhắm mắt lại, khi cậu mở nó ra lần nữa, cậu đã trở lại bộ dạng thờ ơ như trước.

Sức lực mà cậu bộc phát ra trong lúc khẩn cấp chắc chắn không hề nhỏ, xương mũi của Ông Kiến Bách bị đá nứt, ông ta bịt mũi, ông ta sớm đã mất đi ý nghĩ kiều diễm vừa rồi, đôi mắt ông ta đầy tức giận khi nhìn Giản Tử Yến , giống như người đồ tể nhìn miếng thịt trên thớt .

Ông Kiến Bách không nói gì, chỉ im lặng vẫy tay.

Nhìn cái bóng khổng lồ dần dần nhấn chìm mình, những cú đánh dữ dội giáng xuống người cậu, thay vào đó, đôi môi của Giản Tử Yến lại lộ ra một nụ cười.

...

"Tiên sinh ở đâu?"

Bất kể lúc trước hắn đang có tâm trạng gì, khi nhìn thấy Trì Châu như vậy bước vào phòng, một cỗ khí thế mạnh mẽ bao trùm lấy hắn, người trong phòng đều cảm thấy rùng mình, nhất thời không ai dám lên tiếng.

"Tôi hỏi cậu. Tiên sinh đang ở đâu?"

Trì Châu tiến lên một bước, khí tức trở nên nặng nề.

“Bộ trưởng.” Cù Thư bị trọng thương đột nhiên giãy giụa đứng dậy, trực tiếp từ trên giường lăn xuống đất, sau đó quỳ thẳng tắp, “Là tôi... không bảo vệ được tiên sinh.... "

Trì Châu hai mắt run lên, không có đỡ Cù Thư đứng dậy, mà là đứng ở nơi đó như con rối bị moi móc ruột thịt, đờ đẫn đứng ở nơi đó.

Giản Tử Yến bị bắt, làm sao không ai báo cáo với hắn, cho nên hắn mới từ chiến trường chạy như điên trở về.

Chỉ là trong lòng hắn không thể tin được tin được, hắn luôn cảm thấy vừa trở về, Giản Tử Yến sẽ mở cửa cho hắn, sau đó lộ ra nụ cười dịu dàng đầy kinh hỉ, nói với hắn : "Trì Châu, anh trở về rồi!"

Nhưng hắn không chờ được, điều hắn chờ đợi là tin tức Giản Tử Yến bị Ông Kiến Bách bắt đi.

Tại thời điểm này, cái gì mà bày mưu lập kế, cái gì mà nghĩ đến đại cục hắn chỉ muốn từ bỏ tất cả, chỉ muốn hóa thành một dã thú thuần túy, gầm lên để trút bỏ nỗi tuyệt vọng và xé xác bất cứ ai làm tổn thương Giản Tử Yến.

Tuy nhiên, lý trí còn sót lại của hắn nói với hắn rằng tiên sinh sẽ không cao hứng nếu biết hắn làm như vậy, bởi vậy hắn miễn cưỡng duy trì bộ dạng nhân loại, làm bộ chính mình còn tồn tại với thân xác con người.

Người khác nhìn thấy hắn tuy rằng trầm mặc, nhưng toàn thân tản ra một cỗ khí tức nguy hiểm, không ai dám tiến lên, ngay tại thời điểm bầu không khí càng ngày càng nặng nề, có người đẩy cửa phòng ra.

"Trì bộ trưởng, chúng tôi đã nhận được một tệp video, đó là ... về Phá Hiểu tiên sinh."

【 Giang Tử Yến: "Dựa theo thời gian, đám người Trì Châu hẳn là đã nhận được đồ vật đi."

419: "Đúng vậy, bọn họ sắp mở ra, có muốn xem một chút không?"

Giản Tử Yến không có hứng thú: "Quên đi, biểu hiện của tôi có gì thú vị."

Ngay lúc 419 đang thắc mắc tại sao Giản Tử Yến vốn nghiêm túc xem náo nhiệt đột nhiên thay đổi tính tình, liền nghe thấy giọng nói lo lắng của cậu: “Tiểu Chín, cưng phải chịu trách nhiệm, bảo vệ hắn!”

419: "Yên tâm đi, tôi sẽ luôn chú ý tới nhân vật chính, nếu có nguy hiểm tính mạng sẽ báo cho cậu."

Giản Tử Yến: "Ai nói họ? Ý tôi là, cậu phải bảo vệ Ông Kiến Bách, đừng để ông ta bị Trì Châu và những người khác tìm thấy sớm như vậy."

419: ? 】