Chương 16

Tâm trạng của Thẩm Tu Nhiên dao động dữ dội, nhưng Giang Chi Viễn lại giống như một bức tượng, hắn im lặng ngồi trên giường, không có bất kỳ lời nói hay hành động kịch liệt nào, nhưng đôi mắt hắn trống rỗng, khiến người ta cảm thấy linh hồn của hắn đã bị rút ra.

“Cậu ta…” Giang Chi Viễn mới phát hiện giọng mình khàn khàn đến lạ lùng, cho đến khi hắn mở miệng, “Cậu ta không phải là một phóng viên bình thường, phải không? Cậu ta là ai?”

Hắn thậm chí còn không sử dụng từ paparazzi nữa để gọi nghề nghiệp của Giản Tử Yến mà theo cách hắn biết về nó một cách trang trọng nhất.

"Cậu không xứng biết thân phận của tiên sinh."

Một giọng nói yếu ớt truyền đến, thì ra Cù Thư cuối cùng cũng tỉnh, anh không dậy nổi, anh chỉ dùng hết sức lực nói ra những gì mình muốn nói.

Anh không nhìn ai khác, chỉ nhìn thẳng lên trần nhà, hai bên đầu không cử động được, nước mắt thấm đẫm gối.

Nói xong câu này, anh sẽ không để ý đến ai nữa, giống như chính anh đã nói, bọn họ không xứng.

Lúc này, Thẩm Tu Nhiên nhàn nhạt sửng sốt nói: "Hắn là... Phá Hiểu đúng không?"

Đôi mắt của Cù Thư run lên, nước mắt chảy ra dữ dội hơn.

Thái độ mặc định này khiến những người khác trông rất khϊếp sợ.

"Phá Hiểu..." Giang Chi Viễn khàn giọng lẩm bẩm, đầu hắn như muốn nổ tung, tất cả nội dung đổ vào đó đều là những gì hắn nhìn thấy trên máy tính ở nhà của Giản Tử Yến.

"Cậu ta cư nhiên là phóng viên, Phá Hiểu?"

Cha Giang và cha Thẩm cũng không thể tin được, không ai có mặt ở đây mà không biết cái tên này đại biểu cho cái gì, cho dù họ chưa từng gặp người này, cũng không ai chưa từng nghe đến cái bút danh này.

Có bao nhiêu vụ án đen tối tàn ác đã được tiết lộ đưa ra ngoài ánh sáng, và có bao nhiêu người đã có thể nhìn thấy ánh sáng ban ngày và nhận được sự bảo vệ của pháp luật nhờ sự giúp đỡ của Phá Hiểu.

Giản Tử Yến ... chính là Phá Hiểu?

Giang Chi Viễn cùng Thẩm Tu Nhiên sắc mặt tái nhợt, trên mặt tràn đầy hối hận, bọn họ không thể tin được, trước đó bọn họ đã làm cái gì?

“Không, không có khả năng.” Giang Chi Viễn trầm giọng nói: “Nếu cậu ta là Phá Hiểu, tại sao phải giả làm paparazzi…”

Hắn chưa kịp nói xong đã sững người.

Thân phận được biết đến nhiều nhất của Phá Hiểu là một phóng viên chìm, nếu cậu ta muốn, cậu có thể ẩn nấp ở bất cứ đâu với bất kỳ thân phận nào.

Khắp nơi tội phạm náo loạn, điều tra càng chặt chẽ, quản lý so với quân đội càng nghiêm ngặt hơn, bởi vì sợ Phá Hiểu tiến vào.

Nhưng tại sao Phá Hiểu lại ẩn nấp trong...

Từ từ.

Giang Chi Viễn thân thể run lên, hắn nhớ tới lúc trước Ông Kiến Bách nói với hắn vài lời mập mờ, hiện tại biết Phá Hiểu ngụy trang ở bên cạnh ông ta, hắn làm sao còn có thể không hiểu chuyện gì xảy ra?

Giản Tử Yến, tức là Phá Hiểu, để ngăn Giang gia bị Ông Kiến Bách thôn tính lợi dụng, đã phải tạo ra một vài tin tức gây chú ý để trì hoãn bước tiến của Ông Kiến Bách.

Từ lâu cậu đã biết vận rủi sắp ập đến với nhà họ Giang, cậu đã tự mình xoay chuyển tình thế, để cuộc khủng hoảng của nhà họ Giang được giải quyết, nhưng họ vẫn không biết cậu đã phải trả giá như thế nào ...

Giang Chi Viễn bị sự hối hận mãnh liệt bao trùm, hắn không còn bóng dáng tinh thần phấn chấn, cả cơ thể hắn trông vô cùng yếu ớt, như thể hắn đang từ từ già đi.

Lúc này Cù Thư nói một câu, càng đẩy bọn họ xuống vực sâu.

"Vốn dĩ, tiên sinh không cần tiết lộ danh tính, nhưng cậu buộc ngài nói ra sự thật trên sân thượng, và phát sóng trực tiếp những việc ngài đã làm và diện mạo thật của ngài, để Ông Kiến Bách tìm ra manh mối danh tính thực sự của tiên sinh”.

“Chính cậu đã gϊếŧ tiên sinh."

Trong lòng Giang Chi Viễn đau nhói, cả người mềm nhũn.

Bên cạnh hắn, Thẩm Tu Nhiên nằm ở bên giường, phun ra một ngụm máu tươi.

Không ai trong số họ có thể chịu trách nhiệm, nhưng họ phải thừa nhận rằng đó thực sự là như thế.

Không phải họ không có cơ hội biết được sự thật, chỉ là họ quá tin tưởng trưởng bối trong nhà, tin vào những gì họ nói và tin tưởng chắc chắn rằng Giản Tử Yến là một kẻ tiểu nhân, đầy rẫy những lời dối trá, vì vậy những gì cậu ấy nói cũng không nghe vào tai, ngay cả khi cậu bị buộc lên mái nhà, thời điểm cậu hoàn toàn nói ra những lời thật lòng, họ vẫn không tin những gì cậu nói.

Giản Tử Yến không làm gì sai, chính sự kiêu ngạo và tự cho mình là đúng của họ đã khiến cậu bị tổn thương.

Nếu sớm một chút bọn họ nguyện ý tin cậu, sớm một chút hoài nghi, điều tra quá khứ, chẳng phải... sẽ không đẩy cậu đến nông nỗi này sao?

Có phải hay không... Cậu sẽ không vì bọn họ mà trốn tránh, vì bọn họ mà trở lại, thậm chí vì bọn họ bị bắt đi?

Có phải hay không……

Tuy nhiên, thực tế là không có nhiều khả năng như vậy, bây giờ Giản Tử Yến đã bị bắt bởi một kẻ độc ác và đáng sợ nhất trên thế giới, người này vẫn có một mối hận thù khủng khϊếp đối với Giản Tử Yến.

Sau này sẽ xảy ra chuyện gì, không ai muốn nghĩ tới, cũng không ai có thể khống chế mình không nghĩ tới.

Ngay tại lúc toàn bộ phòng bệnh lâm vào yên tĩnh, bên ngoài truyền đến nặng nề tiếng bước chân, rất nhanh cửa bị đẩy ra.

Mùi chiến hỏa nồng nặc và mùi thuốc súng ập vào phòng, một bóng người cao lớn đứng ở cửa, vẫn chưa cởi quân phục tác chiến, trên mặt bôi sơn dầu màu xanh lá cây, toàn thân toát ra vẻ sắc bén kinh người. Cảm giác như chính mình bị cắt từ trong ra ngoài, thậm chí không thể thở một cách trôi chảy.

"Tiên sinh ở đâu?"

...

Giản Tử Yến không tự nhiên tỉnh dậy mà bị một chậu nước lạnh đánh thức.

Cũng may cậu không có thật sự hôn mê, nhờ hệ thống siêu bổ trợ, linh hồn của cậu đã được bảo vệ tốt, cho dù nhắm mắt lại, cậu cũng đang dùng camera hệ thống quan sát chung quanh.

Khi nước lạnh bắn tung tóe khắp cơ thể, cậu ho khan yếu ớt mở mắt.

Trong sương mù, một bóng người thấp thoáng ở trước mắt cậu, sau đó da đầu đau nhức, bị người đó kéo tóc, cả khuôn mặt bị ép lên, thân thể uốn cong thành một đường cong vặn vẹo, trên người chằn chịt vết thương càng phát ra đau đớn thấu tim nứt phổi.

[Giản Tử Yến: "Che chắn cảm giác! Che chắn cảm giác!"

Mẹ kiếp, cậu đã biết nếu không nhắc tới hệ thống yếu kém này, nó tuyệt đối sẽ không chủ động mở ra cho cậu! 】

Cơn đau như dao cắt ở đường hô hấp biến mất trong nháy mắt, nhưng toàn thân Giản Tử Yến bị đè nén, cậu không rảnh đưa tay lau nước trên mặt, chỉ miễn cưỡng dùng sức mở mắt ra, mất nửa ngày mới điều chỉnh lại tiêu điểm .

Thứ đầu tiên xuất hiện trước mặt cậu không phải là khuôn mặt của Ông Kiến Bách, mà là ống kính máy quay.

Giản Tử Yến khẽ liếc nhìn camera, sau đó rời mắt đi nhìn vào môi trường mà cậu đang ở.

Đây là một căn phòng bằng đá u ám, trên những bức tường không bằng phẳng treo đủ loại dụng cụ tra tấn, cả căn phòng tràn ngập một bầu không khí hỗn tạp của máu và mùi hôi thối, với những dụng cụ tra tấn đó, người ta không dám nghĩ thứ thối rữa đó là gì.

Ông Kiến Bách đang ngồi cách đó không xa, yên lặng nhìn Giản Tử Yến, vết thương trên ngực cũng đã được băng bó. Toàn bộ căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của bản thân, tiếng máy ảnh đang chạy và tiếng nước nhỏ giọt từ thạch nhũ xa xa.

“Thật ngạc nhiên khi mày vẫn chưa chết, Giản Tử Yến?” Giọng nói của Ông Kiến Bách vang vọng một cách nhàn nhạt, “Hay tao nên gọi mày là… Phá Hiểu?”

Giản Tử Yến không nói gì, cậu thậm chí không đưa mắt cho Ông Kiến Bách, cậu không trông cậy một phát súng kia có thể gϊếŧ chết Ông Kiến Bách, nhưng nó đủ để trì hoãn cứu mạng con tin như vậy là đủ.

Vẻ mặt của cậu rất bình tĩnh, như thể cậu chỉ đến đây để ngắm cảnh, và tên tội phạm bị truy nã nguy hiểm nhất thế giới này chỉ là một du khách bình thường.

“Mày thật là can đảm.” Ông Kiến Bách giận dữ cười, “Tao vẫn luôn biết mày rất can đảm, nhưng không nghĩ tới thời điểm mày sắp chết vẫn có thể bình tĩnh.”

Giản Tử Yến cuối cùng cũng rời mắt đi và bắt gặp ánh mắt của Ông Kiến Bách.

“Nếu đã rơi vào trong tay ông, tôi cũng không có dự định còn sống trở về.” Cậu thản nhiên nói: “Ông muốn chém muốn gϊếŧ tùy ý, không nên nói nhảm.”

"Tốt tốt tốt."

Ông Kiến Bách nói ba lần liên tiếp, ông ta đứng dậy bước đi chậm chạp mà nặng nề nặng nề về phía trước, một cái bóng khổng lồ bao phủ cậu.

Quai hàm của Giản Tử Yến không phòng ngừa bị véo mạnh, cậu cưỡng bức quay về hướng của Ông Kiến Bách, khuôn mặt của người kia bị ép vào tầm nhìn của cậu.

Vẻ ngoài của Ông Kiến Bách không tệ chút nào, chỉ là vì trong lòng ông ta tràn ngập sự tàn nhẫn và tức giận, nên khuôn mặt này trông đáng sợ và hung ác như ác quỷ, khiến Giản Tử Yến, người ngửi thấy mùi thối cũng không có cảm gì, đột nhiên có một cảm giác muốn nôn.

Đó là sự đào thải của cơ thể từ trong ra ngoài, giống như ánh sáng bài xích bóng tối một cách tự nhiên.