Chương 11

Trong vài ngày tới, Trì Châu đi cũng không có việc gì mà đi dạo quanh chỗ của Giản Tử Yến một vòng .

Hắn rất bận rộn, cho dù có tới đây cũng chỉ có thể ở lại một lúc, thậm chí ăn cơm cũng không có, nhưng hắn vẫn làm việc không mệt mỏi, hết lần này đến lần khác chạy tới đây.

Như thể hắn chỉ muốn gặp Giản Tử Yến và chắc chắn rằng cậu vẫn ổn.

Lúc đầu, Giản Tử Yến nghĩ rằng hắn đến đây vì công việc, cậu luôn bày ra trận địa sẵn sàng đón quân địch, nhưng sau đó phát hiện ra rằng hắn chỉ muốn đến gặp cậu, vì vậy cậu dần dần từ bỏ việc tiếp đãi hắn một cách đặc biệt, hai người cũng ngày càng thân thiết hơn.

Cậu không để ý rằng Trì Châu nhìn vào mắt cậu với cảm tình ngày càng rõ ràng hơn.

Nhìn Giản Tử Yến, người hoàn toàn khác biệt trong cuộc sống và công việc, Trì Châu cảm thấy mình sắp mất kiểm soát.

Tiên sinh dựa vào bàn viết, tiên sinh giật thoát lên khi bị canh làm bỏng, tiên sinh dịu dàng nói chuyện với hắn khi dọn dẹp nhà cửa, và tiên sinh ngẩng đầu lên mỉm cười với hắn.

Vô số hình bóng ghép lại với nhau thành một tiên sinh, làm Trì Châu ngày càng đắm chìm vào trong đó.

Chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy một tiên sinh như vậy. Những suy nghĩ xuất thần như vậy dâng lên trong lòng hắn một cách vô vọng, hắn sắp nổ tung.

Nhiều lúc bầu không khí im ắng, suýt chút nữa hắn không chịu nổi mà nói ra suy nghĩ của mình với tiên sinh, nhưng nhìn ánh mắt ngây thơ và tin tưởng của Giản Tử Yến khi cậu nhìn qua, hắn lại nuốt xuống.

Đừng quá vội vàng. Trì Châu nói với chính mình. Bây giờ hắn vẫn còn nặng gánh với lỗi lầm trong nhiệm vụ thất bại và mang đến nguy hiểm cho tiên sinh, như thế nào có thể nói ra hắn thích tiên sinh.

Đó không phải là sự tôn trọng tình cảm giữa các đồng nghiệp, không phải là sự tôn sùng của những anh hùng vô danh, mà là tình yêu được nâng niu và trân trọng, muốn nghiền nát nhau đến tận xương tủy.

Chờ đấy.

Khi hắn bù đắp lỗi lầm này và đưa Ông Kiến Bách ra trước công lý để tiên sinh có thể đứng thẳng sống dưới ánh mặt trời, hắn nhất định sẽ thổ lộ tình cảm của mình với cậu.

Dù nhận được phản hồi thế nào, hắn cũng sẽ vui vẻ chấp nhận.

Trong thời gian này, Giản Tử Yến nhận được liên lạc từ Thẩm Tu Nhiên và Giang Chi Viễn, mục đích của cả hai đều rất rõ ràng, đó là buộc Giản Tử Yến phải ra mặt.

Giản Tử Yến lần nào cũng im lặng lắng nghe họ, rồi cúp điện thoại.

Những căm ghét và hận thù này là những gì cậu nên chịu, nhưng cậu thực sự không thể đưa ra bất kỳ đáp án nào bây giờ.

Không phải cậu tham sống sợ chết, mà bởi vì nhiệm vụ đã đến giai đoạn mấu chốt, cậu không thể vì ân oán của mình mà lộ diện, có thể sẽ dẫn đến hậu quả khó lường.

Hơn nữa, bây giờ mẹ cậu đã bị liên lụy.

Cậu có thể chết, nhưng làm sao cậu có thể khiến nhiều người mất mạng vì hành động của mình.

May mắn thay, mọi thứ đã sớm thay đổi.

Trì Châu nhận được một báo cáo khẩn cấp nói rằng Ông Kiến Bách lui tới một khu vực biên giới nào đó, độ tin cậy cao tới 80%.

Loại tình huống khẩn cấp này, giống như trước đây, yêu cầu Trì Châu phải đích thân có mặt, hắn sẵn sàng lên đường đến khu vực mục tiêu ngay lập tức, nhưng trước đó, có một vấn đề khiến hắn đau đầu hơn là Ông Kiến Bách.

“Trì Châu, tôi không có hoàn toàn từ bỏ nhiệm vụ, nhiệm vụ của tôi là báo cáo chuyện đã xảy ra.” Giọng điệu dịu dàng thường ngày của Giản Tử Yến lần đầu tiên trở nên nghiêm khắc xen lẫn tức giận, “Làm sao anh có thể ngăn cản tôi ra chiến trường? "

Nếu là bình thường, thấy tiên sinh tức giận như vậy, Trì Châu đã bỏ cuộc từ lâu, muốn thỏa mãn mọi yêu cầu của cậu.

Nhưng bây giờ hắn chỉ có thể kìm nén sự đau khổ trong lòng và cố gắng hết sức để thuyết phục cậu.

"Tiên sinh, nhiệm vụ lần này không bình thường. Chẳng những không thể đánh giá mức độ nguy hiểm, không thích hợp để người không phải chiến binh tham gia, càng không thích hợp để đưa tin..."

"Ngay cả khi tôi không thể báo cáo, ghi âm cũng là một phần công việc của tôi." Giản Tử Yến hoàn toàn không bị thuyết phục, "Và tôi có thẻ phóng viên chiến trường đã được huấn luyện. Ngay cả khi tôi không thể so sánh với những người lính,trên chiến trường tự bảo vệ mình cũng không thành vấn đề, anh rõ ràng cũng biết điều này, hơn nữa đây không phải là lần đầu tiên tôi đi theo tiền tuyến, vì sao lần này anh lại tốn nhiều tâm sức như vậy để ngăn cản tôi?"

Nhìn thấy một chút nghi ngờ trong đôi mắt hơi nheo lại của Giản Tử Yến, quả táo Adam của Trì Châu giật giật, quyết định chọn ra một phần sự thật nói cho Giản Tử Yến.

"Tiên sinh, lần này cấp trên đã đặc biệt giải thích, bởi vì là công tác tối mật, không cần phóng viên tháp tùng, ngài có thể ở nhà chờ mấy ngày, rất nhanh sẽ kết thúc." Hắn nhẹ giọng nói: "Hơn nữa, lần này dì với ngài ở cùng nhau, nếu như ngài đi tiền tuyến, dì sẽ rất lo lắng."

Giản Tử Yến giật mình.

Vì đã là mệnh lệnh của cấp trên, cậu thực sự không thể kiên trì được nữa.

Thấy cậu sẵn sàng từ bỏ, Trì Châu thở phào nhẹ nhõm.

Hắn quyết định không bao giờ để Giản Tử Yến biết rằng chính hắn là người cố tình xin cấp trên không mang phóng viên đi cùng, và hắn chịu trách nhiệm ghi lại toàn bộ quá trình, không để Giản Tử Yến rơi vào rắc rối này.

...

Trước khi đi, Trì Châu cố ý lại tới nhà an toàn, cũng không nói nhiều, chỉ là thật sâu nhìn Giản Tử Yến một cái.

"Tiên sinh, khi tôi trở lại, tôi có một câu hỏi muốn hỏi ngài."

“Cái gì?” Giản Tử Yến vẻ mặt lo lắng sửng sốt một chút, “Hiện tại có thể hỏi.”

Sự nguy hiểm của Ông Kiến Bách đã được nâng lên hàng đầu thế giới, chiến dịch truy bắt này do Trì Châu chỉ huy và được các nước trên thế giới tham gia cũng là chiến dịch nguy hiểm nhất kể từ khi thành lập bộ phận đặc biệt, vì vậy ngay cả khi Giản Tử Yến tin tưởng vào sức mạnh của Trì Châu, cậu không khỏi cảm thấy lo lắng.

Không ai biết liệu hắn có trở lại an toàn sau khi hắn rời đi hay không.

Trì Châu mỉm cười, khuôn mặt tuấn tú kiên nghị đột nhiên sáng ngời, hắn nhìn chằm chằm Giản Tử Yến không chớp mắt, giọng nói chứa đựng nặng nề.

"Để có được câu trả lời cho câu hỏi này, tôi chắc chắn sẽ trở lại."

Giản Tử Yến và hắn nhìn nhau, cảm xúc trong đôi mắt đó mạnh mẽ đến mức chỉ cần nhìn cậu chằm chằm, sẽ có cảm giác nguy hiểm bao trùm.

Như một con dã thú hung dữ nhất cẩn thận canh giữ một bông hồng mỏng manh, nguy hiểm và đáng sợ nhưng ánh mắt lại vô cùng dịu dàng.

Giản Tử Yến mơ hồ cảm thấy điều gì đó, nhưng trước khi cậu có thể nghiên cứu kỹ, Trì Châu đã kiên quyết quay người và rời khỏi đây.

Hắn sợ càng theo dõi lâu, hắn càng không muốn rời xa tiên sinh.

Trong tình huống này, trừ khi hắn đích thân bảo vệ tiên sinh, không ai khác có thể khiến hắn cảm thấy yên tâm.

Nhưng bây giờ là để loại bỏ nguồn gốc của mối đe dọa đối với tiên sinh, chỉ cần Ông Kiến Bách chết, những con tôm tép còn lại sẽ không thể gây ra bất kỳ rắc rối nào.

Thế là hắn phải đi.

...

Khi hành động cuối cùng được triển khai, trái tim của Giản Tử Yến cũng được nâng lên.

Sau khi điều tra Ông Kiến Bách lâu như vậy, cậu quá hiểu sự xảo quyệt và độc ác của ông ta, nếu lần này không thể hạ gục ông ta trong một lần, thì sau này rất khó để lật đổ hắn.

Sau khi Trì Châu rời đi, Giản Tử Yến suy nghĩ một lúc lâu, bật lại máy tính thực hiện một bản tóm tắt tư liệu cuối cùng.

Sau rất nhiều ngày làm việc chăm chỉ, cậu đã phân loại các tài liệu thu được trong nhiều năm và cuối cùng đã có được một tài liệu với đầy đủ bằng chứng để chứng minh những gì Ông Kiến Bách đã làm.

Dựa trên thông tin này, cậu đã viết một báo cáo dài và chi tiết, sau đó lưu trữ tất cả các tài liệu trong ổ flash USB của mình và hủy các tài liệu nguồn.

Nhìn chiếc USB nhỏ trong lòng bàn tay, Giản Tử Yến suy nghĩ một lúc, đứng dậy và bước ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu ngày cậu bước ra khỏi phòng, ánh nắng đã lâu không gặp chiếu vào mặt cậu, khiến cậu cảm thấy như bị cách biệt với thế giới.

Thấy cậu đi ra ngoài, Cù Thư liền chạy tới hỏi thăm tình hình.

“Tôi có đồ muốn tự tay giao nộp, tôi có thể ra ngoài được không?” Giản Tử Yến nhẹ giọng nói.

Bởi vì đã lâu không thấy ánh mặt trời, làn da so với trước trắng hơn một chút, Cù Thư so với cậu cao hơn một chút, thời điểm cậu ngẩng đầu nói chuyện, có thể nhìn thấy cổ của cậu mảnh khảnh mạch máu màu xanh, mà trông mong manh xinh đẹp.

[Tha thứ +10]

Cù Thư khó khăn nhìn đi chỗ khác, lúng túng nói: "Tiên sinh, tôi không có quyền ngăn cản ngài, nhưng mục tiêu còn chưa bắt được, còn rất nguy hiểm, tôi khuyên ngài không nên rời khỏi nhà an toàn."

Họ chỉ được lệnh bảo vệ Giản Tử Yến chứ không phải bỏ tù cậu, bình thường anh sẽ không quan tâm đến Giản Tử Yến muốn làm gì, nhưng khi thấy cậu nhìn mình bằng ánh mắt đầy hy vọng, Cù Thư đã mạnh mẽ kìm nén lời đồng ý mà anh đang định nói.

“Tôi biết, nhưng tôi có vật rất quan trọng cần giao.” Giọng điệu Giản Tử Yến vẫn rất ôn hòa, nhưng cậu kiên quyết không thể phản bác, “Mời anh gửi xe cho tôi, không cần nhiều người sẽ dễ bị chú ý hơn."

Không phải cậu không tin tưởng Cù Thư, cho dù Trì Châu đứng ở trước mặt cậu, cậu cũng phải đích thân đưa tài liệu lên.

Đây là thông tin cực kỳ bí mật và quan trọng, cậu không thể để lọt vào tay bất kỳ ai.

Giản Tử Yến đã nói như vậy Cù Thư không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý.

Sau khi từ chối đề nghị đích thân cử anh đến đó của Cù Thư, Giản Tử Yến lộ ra vẻ mặt có phần ngượng ngùng: “Đội trưởng Cù, thực xin lỗi, phiền anh giúp tôi một chuyện được không?”

Đây là lần đầu tiên Giản Tử Yến nhờ anh giúp đỡ, Cù Thư bị sốc giọng nói của anh ấy gần như vỡ ra: "Nếu ngài cần bất cứ điều gì cứ nói đi!"

Đáp ứng nhu cầu của Giản Tử Yến ban đầu là nhiệm vụ của anh, anh cũng muốn làm điều gì đó cho Giản Tử Yến từ tận đáy lòng, nhưng Giản Tử Yến rất im lặng và dè dặt trong thời gian này, cậu từ chối làm phiền họ, điều đó khiến anh thầm chán nản.

Giản Tử Yến không ngờ anh lại đột nhiên kích động như vậy, sửng sốt một lúc mới nói: "Nếu có thể, phiền anh đưa mẹ tôi đến bệnh viện được không? Cột sống cổ của bà không thoải mái lắm, tôi đã thử xoa bóp cho bà ấy, nhưng nó không hiệu quả ... ..."

Cậu rõ ràng không quen làm phiền người khác, trên khuôn mặt đẹp trai trắng nõn hiện lên một vệt xấu hổ, khí tức đột nhiên dịu đi, khiến Cù Thư sửng sốt.

Tuy nhiên, Cù Thư nhanh chóng nhận ra rằng với tính cách của Giản Tử Yến, nếu không còn cách nào khác, cậu chắc chắn sẽ không đưa ra yêu cầu này, cột sống cổ của Lan Xuân Hoa chắc chắn đã rất nghiêm trọng.

Tiên sinh tin tưởng anh đến mức nào, cậu sẵn sàng giao cho anh nhiệm vụ bảo vệ mẹ mình!

Cù Thư trong lòng nóng lên, lập tức đáp lễ: "Ngài yên tâm đi làm việc đi, tôi nhất định sẽ đưa dì đi trị liệu một cách an toàn!"

Khi đó Giản Tử Yến mới nở một nụ cười trấn an và nói với vẻ biết ơn: "Cảm ơn, đội trưởng Cù."

[Tha thứ +5]