Chương 12

Khu nhà an toàn cách xa nội thành, khoảng cách rất xa, Giản Tử Yến nhìn phong cảnh bay lượn ngoài cửa sổ xe, trong lòng đột nhiên có chút bất an.

Nó không rõ ràng, nhưng cậu không bỏ qua nó.

Trực giác của cậu luôn chính xác, thậm chí nó đã cứu mạng cậu nhiều lần trong sự nghiệp bí mật đầy nguy hiểm của mình, vì vậy cậu không thể không coi trọng.

Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ Trì Châu và những người khác gặp nguy hiểm sao?

Giản Tử Yến sắc mặt biến đổi, cậu vô thức nhấc điện thoại lên định liên lạc với Trì Châu, nhưng khi cậu ấn màn hình sáng lên, cậu phát hiện trên đó là một danh sách dài các cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.

Từ hai số điện thoại mà gần đây cậu thường xuyên liên lạc.

Ngay khi Giản Tử Yến chuẩn bị vượt qua những lời nhắc nhở này, giọng nói của Cù Thư đột nhiên vang lên từ kết nối bên tai cậu.

"Thưa ngài, tôi vừa nhận được tin báo có ba người tiếp cận khu nhà an toàn. Đoạn video đã được gửi đến điện thoại di động của ngài, ngài có cần khống chế hay tiêu diệt bọn chúng không?"

Giản Tử Yến ngay lập tức mở điện thoại và thấy Giang Chi Viễn, Thẩm Tu Nhiên và Chu Dương Thu đang đứng ở đó rõ ràng trong một vài bức ảnh vừa được gửi, đang nhìn xung quanh, như thể họ đang tìm kiếm thứ gì đó.

Làm thế nào mà những người này tìm thấy nhà an toàn?

Giản Tử Yến không có thời gian để đặt câu hỏi, cho nên cậu đã ngăn Cù Thư trước: "Đừng làm gì họ, hãy để họ trở về."

Lúc này, Cù Thư cũng chú ý tới một chuyện, thanh âm trở nên lạnh lùng: "Tiên sinh, đây là mấy người trước đó bộ trưởng biệt cảnh cáo sao? Nghe nói khoảng thời gian này dư luận Internet cũng là do bọn họ tạo ra."

Nói đến đây, Cù Thư nghiến răng, hận không thể nuốt sống những người này.

Giản Tử Yến ánh mắt âm trầm, nhưng vẫn là ngữ khí ôn nhu nói: "Dẫn bọn họ rời đi là được, đừng để lộ ra bất luận cái gì, cũng không nên tổn thương bọn họ."

Cù Thư hít một hơi thật sâu, giống như đang cố gắng kìm nén cơn giận của mình, không muốn ảnh hưởng đến Giản Tử Yến, nhưng rõ ràng là không thành công lắm: "Tôi hiểu rồi, thưa ngài."

Giản Tử Yến nghĩ rằng sự việc như vậy đã kết thúc, nhưng ai biết rằng trong vòng mười phút, liên lạc của Cù Thư lại đến.

"Thưa ngài, người đàn ông tên Thẩm Tu Nhiên đó thực sự có lệnh khám xét trong tay, nói rằng ngôi nhà cần phải được kiểm tra." Cù Thư lo lắng nói, "Tôi hiện không thể liên lạc với bộ trưởng, chúng ta có nên trục xuất họ trước bằng vũ lực không, bộ trưởng sẽ giải thích sau."

Cù Thư hận chết ba người này, nhưng anh không có quyền trực tiếp đối phó với họ, trong trường hợp Trì Châu không có mặt, anh phải hỏi Giản Tử Yến trước.

Giản Tử Yến giật mình, cậu không ngờ rằng họ thậm chí còn có lệnh khám xét.

Cưỡng chế trục xuất bọn họ không phải là không thể, nhưng dựa theo sự kiên trì của bọn họ, nếu không thực hiện được nhất định sẽ có kế hoạch khác, hơn nữa một khi cậu "cự tuyệt tra xét” bọn họ sẽ càng có cớ để hành động.

Hiện tại là thời điểm mấu chốt, làm thế nào lại xuất hiện một chuỗi mắc xích như vậy.

Giản Tử Yến cảm thấy hơi hối hận, cậu không ngờ sự thù hận của những người này đối với cậu lại trở thành nỗi ám ảnh, nếu cậu giải thích rõ ràng sớm hơn, có lẽ họ sẽ không làm đến mức này ...

Nhưng phải nói rằng, dưới sự hạn chế của chính sách bảo mật, cho dù cậu muốn giải thích, cậu cũng không có gì để nói.

Giản Tử Yến cười nhạt và nói: "Vậy thì hãy đưa họ vào nhà trước, họ có thể làm bất cứ điều gì họ muốn mà không cần ngăn cản họ."

Bây giờ địa chỉ của ngôi nhà an toàn đã bị tiết lộ, cậu vô luận như thế nào cũng phải dời nơi này, có cho họ vào trước cũng không thành vấn đề.

Cù Thư kinh ngạc há hốc mồm: "Vậy tư liệu của ngài..."

“Không sao, tôi lo liệu hết rồi.” Giản Tử Yến nói, “Mời bọn họ đi, không cần bại lộ, tôi sẽ không quay lại đó nữa, chuyện còn lại cứ để bọn họ làm.”

Cù Thư không còn cách nào khác ngoài việc nhỏ giọng chửi rủa một cách giận dữ trước khi cúp máy.

[Giản Tử Yến: "Bây giờ các diễn viên đã vào vị trí, bức màn sắp bắt đầu."

419: "Tại sao cậu lại chắc chắn rằng Ông Kiến Bách sẽ hành động hôm nay?"

Giản Tử Yến: "Không phải tôi chắc chắn hôm nay ông ta sẽ lên sân, mà là tôi để ông ta lên sân trình diễn."

419: ?

Giản Tử Yến: "Đứa trẻ của ba ba đã lớn rồi, đừng để ba thất vọng nữa. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì sẽ sớm đến thôi."

419: Không hiểu ký chủ đang nói cái gì. 】

Sau khi được đưa vào khu nhà an toàn, Giang Chi Viễn im lặng nhìn người dẫn đường: "Khi nào Giản Tử Yến sẽ quay lại?"

Nam nhân không thèm nhìn hắn một cái, đem bọn họ tiến vào, xoay người rời đi.

Giang Chi Viễn nén giận: "Tôi đang hỏi cậu, cậu có ý gì?"

Thẩm Tu Nhiên vươn tay ngăn cản hắn, chậm rãi nói: "Mặc kệ anh là ai, tôi cầm trong tay lệnh khám xét, các người đều phải phối hợp với tôi làm việc."

“Chờ tiên sinh làm xong việc, tự nhiên sẽ trở về.” Nam nhân rốt cục lên tiếng, nhưng lời nói như vàng, “Tạm thời ở chỗ này, đừng đi lung tung, chờ tiên sinh trở về sau sẽ quyết định.”

Nói xong, anh mặc kệ những người này, xoay người đi ra ngoài, đóng chặt cửa lại.

Giang Chi Viễn tức giận: "Quả nhiên, có chuyện liên quan đến Giản Tử Yến, cái nào cũng không có gì tốt! Chúng ta tìm kiếm là có lý do chính đáng, thái độ của anh ta như thế nào?"

"Giang ca, anh đừng nóng giận, dù sao chúng ta cũng đã tiến vào." Chu Dương Thu thận trọng nói.

Nếu để ý kỹ sẽ phát hiện, biểu cảm của y không còn tự nhiên như lúc ở trên sân thượng, lúc đó nhìn thoáng qua có thể thấy y và Giang Chi Viễn có quan hệ phi thường, giữa hai người cũng thân thiết không kém, biểu hiện không thể che dấu.

Nhưng bây giờ khi đối mặt với Giang Chi Viễn, rõ ràng y càng thận trọng và thăm dò hơn, khiến người ta không thể nhìn ra hai người này là một đôi.

Giang Chi Viễn phớt lờ Chu Dương Thu, kìm nén cơn giận của mình và nhìn xung quanh: "Đây là nơi hắn sống? Chúng ta ở bên ngoài tìm kiến hắn đến kinh thiên động địa, hắn cư nhiên trốn ở đây để tránh đầu sóng ngọn gió."

Vẻ mặt Chu Dương Thu tối sầm lại, ngón tay bất an siết chặt điện thoại.

Kể từ ngày hôm đó, y rõ ràng cảm thấy thái độ của Giang Chi Viễn đã thay đổi, y biết hành động không được phép của mình đã đắc tội hắn, nhưng trong lòng y cũng có một ý nghĩ viển vông, y cảm thấy với quan hệ giữa hai người bọn họ, cho dù là y đã phạm sai lầm nhưng Giang Chi Viễn sẽ không quan tâm đến một lỗi nhỏ ...

Nhưng y đã nhầm.

Tình cảm của Giang Chi Viễn cũng hay thay đổi như con người của hắn, ngày trước hắn ngữ khí nhỏ nhẹ, ngày sau hắn có thể nhắm mắt làm ngơ.

Không, không chỉ như vậy.

Mối quan hệ giữa họ trở nên như vậy, chắc chắn không chỉ do y phạm sai lầm, mà còn do Giản Tử Yến, người đột nhiên xen vào giữa họ.

Giản Tử Yến dường như đã hạ cổ cho Giang Chi Viễn, thu hút tất cả sự chú ý của hắn, những ngày này, Giang Chi Viễn chuyên tâm điều tra tin tức về Giản Tử Yến, thậm chí quên ăn quên ngủ.

Khi thích một người cảm giác sẽ trở nên nhạy bén, mặc dù Giang Chi Viễn không nói rõ, nhưng Chu Dương Thu đã cảm nhận được gì đó khiến y chua xót.

Nhưng y không thể làm gì được, chỉ khi Giang Chi Viễn mở rộng dư luận để buộc Giản Tử Yến ra ngoài, y mới có thể tiến tới và nói vài lời giả vờ yếu đuối, kích động thêm nhiều người hâm mộ xúc phạm Giản Tử Yến, mới có thể khiến trong lòng y cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Y đang giúp Giang Chi Viễn khuếch đại lời nói của mình, y tự nói với mình rằng chỉ cần y làm nhiều điều hơn nữa để bù đắp cho lỗi lầm trước đây của mình, thì sớm muộn gì đôi mắt của Giang Chi Viễn cũng sẽ quay trở lại với y.

Thẩm Tu Nhiên không thèm để ý đến những khúc mắc giữa họ, đối với người duy ngã độc tôn như Giang Chi Viễn thì càng không có gì để nói, vì vậy anh đi thẳng đến phòng làm việc.

Giản Tử Yến mặc dù tính tình không tốt, nhưng dù sao cậu cũng là người cầm bút, nếu cậu có chuyện gì quan trọng, rất có thể sẽ để trong thư phòng.

Dù sao anh cũng có trong tay lệnh khám xét, tự tiện xâm phạm lãnh thổ của người khác là có lý.

Giang Chi Viễn nhanh chóng hiểu được ý định của Thẩm Tu Nhiên, hắn lập tức đi theo.

Vài người tiến vào thư phòng, Thẩm Tu Nhiên trước mở laptop trên bàn, Giang Chi Viễn cùng Chu Dương Thu xem xét chung quanh.

Sau khi kiểm tra xung quanh, hai người không tìm thấy gì, Giang Chi Viễn nhìn thấy Thẩm Tu Nhiên đang chăm chú nhìn vào màn hình, đặt đồ đạc trong tay xuống và đi tới: "Làm sao vậy? Cậu có tìm thấy gì không?"

“Tôi đang xem lịch sử duyệt web gần đây của Giản Tử Yến.” Thẩm Tu Nhiên không ngẩng đầu lên nói, “Đây, chính là nó.”

Giao diện mở ra tràn ngập những việc làm có liên quan đến Ông Kiến Bách, mặc dù đã từng nghe nói về người này nhưng nhìn những việc làm đó kèm theo những hình minh họa kinh dị xuất hiện trước mắt anh vẫn vô cùng sửng sốt.

Loại tà ác cực độ vượt qua giới hạn cao nhất của con người, người bình thường xem bao nhiêu lần cũng không thể bình tĩnh làm quen được.

“Những bản báo cáo này đều là cùng một người viết.” Thẩm Tu Nhiên chỉ vào chữ ký trên đó, “Cái tên này các người hẳn là rất quen thuộc đi?”

"Là Phá Hiểu tiên sinh." Chính là Chu Dương Thu mở miệng nói chuyện, trong ánh mắt âm u lộ ra vẻ kính phục, "Tôi đã nhiều lần nghe nói qua tên của anh ta, nhờ có anh ta trợ giúp mà phá giải rất nhiều vụ án kinh khủng."

Giang Chi Viễn cũng từ trong hốc mũi ậm ừ: "Nghe nói người đó rất nổi tiếng."

Trên mặt Thẩm Tu Nhiên hiện lên một tia suy tư.

Giang Chi Viễn rõ ràng không chú ý đến điều này, hắn nói với vẻ chán ghét: "Tại sao Giản Tử Yến lại đọc những thứ này? Hơn nữa, nếu hắn là người của Ông Kiến Bách, tại sao hắn còn có thể ăn uống ở đây? Nơi thuộc về hắn là một nhà giam mới đúng."

Thẩm Tu Nhiên cau mày: “Giang Chi Viễn, cậu không đoán được người vừa rồi dẫn chúng ta vào là ai sao?”

"Còn không phải bạn bè Giản Tử Yên sao?" Chu Dương Thu nghi ngờ hỏi.

Giang Chi Viễn biết rằng Thẩm Tu Nhiên sẽ không có mục đích mà nói ra, hắn cau mày cân nhắc.

"Các cậu chưa từng nhìn thấy bọn họ sao? Còn không nhận ra?" Thẩm Tu Nhiên không nghĩ tới bọn họ ngu xuẩn như vậy, ngữ khí trở nên mất kiên nhẫn.

Giang Chi Viễn kinh ngạc: "Làm sao có thể! Chẳng lẽ chúng ta đoán sai, Giản Tử Yến là... người của bọn họ?"

"Anh... anh đang nói cái gì?" Chu Dương Thu không biết hai người bọn họ bí mật liên lạc với Giản Tử Yên, cảm giác bị loại trừ bất an đột nhiên lan tràn, trên mặt biểu tình dần dần biến mất.

Tuy nhiên, không ai để ý đến y, Thẩm Tu Nhiên nói: "Điều đó không nhất định là sự thật. Có thể là hắn tham sống sợ chết, nên hắn đã canh giữ ở đây với tư cách là một nhân chứng quan trọng. Người vừa nói rằng Giản Tử Yến đi ra ngoài, nhưng anh ta không nói hắn đang làm gì, nói không chừng là tạm giữ để hợp tác với cuộc điều tra."

Lý do này hợp lý, sự kinh ngạc trên khuôn mặt của Giang Chi Viễn đã được thu lại.

Bọn họ tìm khắp nơi đều không có phát hiện, bọn họ cũng không nỡ từ bỏ cơ hội này, lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa.

Ba người còn tưởng rằng là Giản Tử Yến trở về, vội vàng đi ra khỏi phòng làm việc, một giọng nữ già dặn ân cần từ trong đại sảnh truyền đến.

"Không có việc gì, Cù đội trưởng, chờ ta một chút, ta chính mình đi lên lầu lấy."

"Dì ở chỗ này chờ con, con đi nhanh, dì nói cho con biết đồ vật đặt ở chổ nào..."

Cù Thư còn chưa nói xong, ngẩng đầu liền gặp ba cái đầu từ lầu hai thò xuống.

Lan Xuân Hoa có chút kinh ngạc: "Cù đội trưởng, đây là ai?"

“Không có việc gì.” Cù Thư hờ hững quay đầu lại, ngữ khí ôn hòa, “Dì à, ở chỗ này chờ một chút. . . ”

Đột nhiên, một dự cảm nguy hiểm mãnh liệt lan khắp người, sắc mặt anh thay đổi, còn chưa kịp suy nghĩ đã nhanh chóng lao tới, đem Lan Xuân Hoa bảo hộ trong ngực nằm xuống đất.

Đùng--

Gần như trong một giây, một quả đại bác bắn trúng ngôi nhà an toàn, cả ngôi nhà nổ tung như pháo hoa.