Chương 10

Cậu nhìn con số nhảy trên màn hình trong đầu đã có suy đoán.

Chuyện gì xảy ra, Trì Châu lẽ ra hôm nay nên cảnh cáo bọn họ mới đúng, tại sao hắn còn tìm tới?

Ban đầu Giản Tử Yến không quan tâm đến cuộc gọi, nhưng người gọi đã kiên trì gọi đi gọi lại suốt đêm cực kỳ kiên nhẫn.

Ngay cả với khoảng cách xa như vậy, Giản Tử Yến dường như cảm thấy rằng sự tức giận của người đó đang tích tụ từng chút một lên đến mức cao nhất theo cuộc gọi.

Cuối cùng cậu thở dài nhặt nó lên một cách bất lực.

“Giang Chi Viễn?” cậu nói.

"Có phải là bởi vì cậu có chút cắn rứt lương tâm, nên lâu như vậy không nghe điện thoại sao?"

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lùng của Giang Chi Viễn.

Giản Tử Yến hỏi: "Thẩm Tu Nhiên nói với anh cách liên lạc với tôi sao?"

Giang Chi Viễn im lặng.

“Sau đó cậu ấy không nói cho anh, đừng nhúng tay vào chuyện này nữa?” Giản Tử Yến chuyển sang giao diện liên lạc với Trì Châu, quyết định ba từ “Cứ để tôi” mà Trì Châu trả lời.

"Giản Tử Yến, cậu phải nói rõ ràng chúng tôi bây giờ là người bị hại. Chúng tôi có cần phải nhận được sự đồng ý của hung thủ trước nếu chúng tôi muốn tìm kiếm công lý không?"

Nghe câu này, Giản Tử Yến biết rằng đối với Giang Chi Viễn, chỉ cần những vấn đề trước đó chưa được giải quyết, họ sẽ không ngừng tham gia vào vấn đề này.

Đúng rồi, điều tra lâu như vậy, cậu vẫn hiểu tính khí của Giang Chi Viễn.

Điều này rất rắc rối.

Nghe được bên người im lặng, Giang Chi Viễn gõ ngón tay lên bàn, trong mắt hiện lên một tia âm trầm, thanh âm có chút trầm thấp.

"Những gì tôi nói trên sân thượng vẫn được tính. Chỉ cần cậu thú nhận mọi chuyện với công chúng, tôi sẽ rút đơn kiện. Cho dù sau này cậu không thể làm paparazi, nhưng ít nhất cậu cũng có thể tránh được kiện cáo. Đây là điều tốt nhất cho cậu lựa chọn." Thanh âm của hắn khàn khàn, "Cậu trực tiếp tới gặp tôi, tôi sẽ cho cậu biết phải làm như thế nào."

Giản Tử Yến lúc này hơi ngạc nhiên, Giang Chi Viễn muốn cậu gặp hắn sao?

Cậu mở miệng, nhưng vẫn không phát ra âm thanh.

Giang Chi Viễn ngữ khí trở nên nghiêm khắc: "Cậu cho rằng cậu núp sau đám người kia là có thể như rùa đen rút đầu? Khi cậu viết những tin tức sai sự thật kia, cậu có từng nghĩ tới một ngày nào đó sẽ bị mọi người mắng như vậy không? Đây là quả báo của cậu."

Đầu dây bên kia vẫn im lặng, ngay cả tiếng thở cũng không có.

Giang Chi Viễn lấy điện thoại xuống xem, cuộc gọi vẫn hiển thị.

Làm sao cậu ta dám cố ý giữ im lặng ? Đây không phải là cam chịu sao?

Giang Chi Viễn trong lòng đang tức giận, giọng nói càng lạnh lùng hơn, xen lẫn giễu cợt: "Con chuột như cậu đáng lẽ sống trong mương hôi hám cũng biết sợ sao? Tại sao cậu không dùng thủ đoạn đê hèn của mình để khống chế dư luận ?A, vì cậu không có gì để nói nên chỉ biết trốn chui trốn nhủi, không dám ló mặt ra.

Nhưng tôi phải cảnh báo cậu, đừng nghĩ rằng có Ông Kiến Bách chống lưng cho cậu, tôi liền không cách nào bắt cậu. "

Giản Tử Yến cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng giọng điệu của cậu hơi kỳ lạ.

"Ông Kiến Bách?"

“Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng.” Giang Chi Viễn phớt lờ cậu, “Nếu bây giờ cậu chủ động xuất hiện và giải thích rõ ràng mọi chuyện, tôi có thể xin giảm án cho cậu. Nhưng nếu cậu kháng cự, một khi cậu bị bắt, sẽ không có ai có thể cứu cậu."

Cảm xúc phức tạp trào dâng trong l*иg ngực Giản Tử Yến, mặc dù cậu hết lần này đến lần khác nói với bản thân rằng làm công việc này, bị hiểu lầm là kết quả mà cậu phải gánh chịu, nhưng suy cho cùng, cậu cũng chỉ là một con người, đối mặt với những hiểu lầm lặp đi lặp lại này cùng hận ý, cậu không khỏi cảm thấy bi thương, trong giọng điệu cuối cùng cũng lộ ra một tia cảm xúc.

"Anh không muốn tin những lời tôi nói trên sân thượng sao?" Cậu hỏi: "Tôi cho dù nói những tin tức kia đều là sự thật, anh vẫn khăng khăng cho là tôi vu khống anh?"

"Câm miệng!" Giang Chi Viễn hét lớn, kèm theo tiếng ghế rơi xuống đất, "Cậu lấy mặt mũi gì mà khiến tôi tin cậu? Tôi đã nhiều lần hỏi cha tôi những tin tức đó có phải là sự thật không, chẳng lẽ ông ấy lại gạt tôi??”

Giản Tử Yến hô hấp mỏng manh, hơi run rẩy, giống như đang cố gắng che giấu cảm xúc của mình.

Một lúc sau, cậu lại bình tĩnh nói.

"Nếu anh đã mang theo đáp án tới tìm tôi, anh còn mong đợi câu trả lời nào khác từ tôi?"

Lần này đến lượt Giang Chi Viễn im lặng, hơi thở rõ ràng nặng nề hơn rất nhiều, giống như một con sư tử đang nổi giận.

“Gia tộc họ Giang có nền tảng hàng thế kỷ, và thế hệ cha của anh có thể có lương tâm trong sáng, nhưng ... ông nội của anh thì sao?” Giản Tử Yến không còn muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này, “Cứ kiểm tra việc gia đình anh, việc của tôi đừng tham gia nữa."

Với một lời khuyên cuối cùng, cậu ngắt cuộc gọi.

Lúc này tựa hồ như bị lấy đi sức lực, cậu khẽ run, vươn tay đỡ lấy mặt bàn.

【 Giản Tử Yến: "Tiểu Chín, Trì bộ trưởng ở cửa nghe được bao nhiêu?"

419: "Chín mươi phần trăm, bắt đầu từ lúc Giang Chi Viễn mắng cậu đi."

Giản Tử Yến: "Tốt lắm. Mau nói cho tôi biết, Ông Kiến Bách có làm người cha như tôi thất vọng không?"

419: "...Không sai, hắn đã đột nhập thành công vào điện thoại di động của Giang Chi Viễn, chỉ cần hắn liên lạc lại với cậu, địa chỉ của cậu sẽ hoàn toàn bại lộ."

Nếu không phải Trì Châu vẫn canh chừng ở cửa, Giản Tử Yến đã muốn tranh đoạt ngay tại chỗ】

Nhìn thấy thiếu niên mảnh khảnh bóng lưng lẳng lặng đứng ở trước bàn, trên vai gánh vô số gánh nặng bấp bênh như vậy, Trì Châu rốt cuộc không nhịn được nữa, đẩy cánh cửa khép hờ ra, đi vào!

Tựa hồ không ngờ có người đột nhiên đi vào, Giản Tử Yên trên mặt thoáng qua một tia hoảng sợ, cậu theo phản xạ liếc nhìn Trì Châu, sau đó vội vàng quay mặt đi, hướng ra ngoài cửa sổ.

Cảm nhận được sự từ chối phát ra từ Giản Tử Yến, Trì Châu vô thức dừng lại trước cửa phòng.

Mặc dù hắn không còn tiến lên nữa, nhưng hắn nhìn Giản Tử Yến với ánh mắt đau lòng.

Trong ấn tượng của hắn, Giản Tử Yến luôn mạnh mẽ, dịu dàng và điềm tĩnh, coi thường danh lợi và luôn vững vàng trong khó khăn, nguy hiểm.

Nhưng vừa rồi khi Giản Tử Yến nhìn sang, có sự buồn bã và do dự.

Giống như... cậu cuối cùng cũng bị áp đảo, bộc phát ra từng chút vô tận phiền muộn trong lòng.

Dù chỉ là một chút xíu thôi cũng đủ khiến người ta giật mình.

Trái tim của Trì Châu bị kéo mạnh.

Vừa rồi hắn không có đi vào, nhưng hoàn cảnh rất yên tĩnh, giọng nói của Giang Chi Viễn truyền ra rất rõ ràng, hắn đều nghe thấy hết.

Hắn biết rằng Giang Chi Viễn là một trong những người liên quan với Giản Tử Yến trong nhiệm vụ này, để ngăn chặn Ông Kiến Bách thôn tính nhà họ Giang, Giản Tử Yến phải vạch trần một số vụ bê bối về Giang gia và Thẩm gia, đánh lạc hướng sự chú ý của Ông Kiến Bách.

Nếu không có Giản Tử Yến, họ đã bị Ông Kiến Bách thôn tính từ lâu, làm sao có thể có Giang gia như hiện tại?

Trì Châu lửa giận nhanh chóng bành trướng, kèm theo nhàn nhạt sát ý.

Những người đó thực sự nghĩ về Giản Tử Yến như thế sao? Một người mạnh mẽ dịu dàng như vậy, tại sao lại phải bị tổn thương như thế này!

Giản Tử Yến nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của mình, khi cậu quay đầu lại, trên khuôn mặt cậu là một nụ cười dịu dàng theo thói quen.

"Trì Châu, sao anh đến đây muộn thế?"

Dù có bao nhiêu tức giận và sát khí, dưới tiếng gọi của Giản Tử Yến, dường như tất cả đều biến thành bọt mềm, khiến Trì Châu cảm thấy ngây ngất.

Trì Châu trầm mặc một lát, cẩn thận khắc chế mọi cảm xúc tiêu cực, nhấc chân bước vào.

"Tôi ở đây để nói với ngài về tiến độ của cuộc tìm kiếm," hắn nói giọng khàn khàn.

"Hả? Tốt." Giản Tử Yến có chút khó hiểu, bởi vì Trì Châu trách nhiệm cao hơn cậu, không cần phải báo cáo những chuyện này cho cậu.

Nhưng sẽ tốt hơn nếu cậu có thể tìm hiểu thêm, vì vậy cậu đã lắng nghe cẩn thận.

Sau khi kết thúc công việc, nhìn khuôn mặt nghiêm túc suy nghĩ của Giản Tử Yến, Trì Châu vẫn không khỏi cảm thấy đau lòng.

"Tiên sinh, ngài không cần để ý vừa rồi nam nhân kia nói cái gì."

Giản Tử Yến giật mình buột miệng: "Anh nghe thấy hết rồi à?"

Trì Châu mở miệng, một người đàn ông cao lớn, hắn cúi đầu khó nhọc trước mặt Giản Tử Yến: "Thực xin lỗi."

Hắn không muốn trốn tránh Giản Tử Yến.

Giản Tử Yến tiêu hóa tin tức cười nhạt: "Không sao, tôi không quan tâm, anh cũng không cần phải quan tâm."

Tiên sinh vẫn dịu dàng như vậy, cho dù cậu bị tổn thương rất nhiều, suy nghĩ đầu tiên của cậu là an ủi người khác.

Trì Châu trong lòng lửa giận lại dâng lên, hắn hấp tấp xoay người: "Tôi đi gải thích cùng bọn người Giang Chi Viễn !"

“Dừng lại!” Giản Tử Yên nhẹ giọng nói.

Trì Châu lập tức dừng lại tại chỗ, thái dương đau nhức đến phát sốt.

Giản Tử Yến bất lực: "Anh bắt đầu tức giận từ khi nào vậy? Đã đến lúc xử lý những chuyện này chưa? Để bọn họ đi, lấy điều kiện của bọn họ, bọn họ hẳn là có thể tra ra một bước này."

“Không phải chuyện bọn họ tìm được cái gì.” Trì Châu nén giận trong giọng nói, “Bọn họ vu oan cho ngài!”

"Vu oan tôi, thì sao? Bọn họ chỉ là không biết chân tướng mà mấp máy miệng, thật sự gϊếŧ không được tôi." Giản Tử Yến ngữ khí giễu cợt nói: "Tôi không tức giận, anh kiêu ngạo như vậy làm gì, đến đây thôi nhanh chóng trở về đi."

Trong một khoảnh khắc, Trì Châu không biết nên vui mừng vì giọng điệu thân mật của Giản Tử Yến đối với hắn, hay cảm thấy tiếc cho sự cởi mở gượng ép của cậu.

Anh nhớ rằng vài năm trước, khi Giản Tử Yến vừa tốt nghiệp, cậu cũng rất sắc sảo và chính trực.

Mãi sau cậu mới khoác lên mình một chiếc áo choàng đen, hoàn toàn hòa vào trong bóng tối để ánh sáng chiếu rọi rộng rãi hơn, sau khi nhìn thấy quá nhiều, tính tình của cậu mới dần dần kiềm chế lại, hiện tại trở nên điềm tĩnh ôn hòa.

Cậu chỉ là một thanh niên hai mươi ba tuổi.

Thấy Trì Châu mặc dù không còn bốc đồng, nhưng không chịu quay đầu lại, lưu lại cho cậu một bóng lưng cao lớn lạnh lùng, Giản Tử Yên ánh mắt tối sầm, cố ý nói bằng giọng điệu tự giễu.

"Thật ra thì anh nói đúng. Từ một góc độ nào đó mà nói, tôi đúng là đã từng làm việc dưới quyền của Ông Kiến Bách."

Trì Châu đột nhiên quay đầu lại: "Cho nên ngài nhất định phải..."

"Nếu anh làm điều đó, bất kể lý do là gì." Giản Tử Yến nói thẳng thừng, "Sự thật giống như những gì anh ta nói trên Internet. Ngay cả khi tôi có vô số lý do, tôi vẫn không thể đánh lừa lương tâm của mình."

Trì Châu hô hấp trở nên khó khăn: "Tiên sinh..."

Đáng lẽ hắn phải sớm nghĩ ra, dư luận trên mạng đang sôi sục như vậy, rất nhiều tiêu đề thảo luận đều có tên của Giản Tử Yến, sao Giản Tử Yến có thể không nhìn ra?

Hắn chưa bao giờ hận bản thân mình vụng về như vậy, đến một câu an ủi cũng không nói được.

Điều hắn ghét hơn nữa là hắn thậm chí không có tư cách địa vị để ôm Giản Tử Yến.

Hăn chỉ có thể nhìn qua đôi mắt giống như màn đêm sâu thẳm ngoài cửa sổ của Giản Tử Yên, cất giấu vô số điều không nói nên lời.

[Tha thứ +5]