Chương 40

Đi xuống lầu, cậu nhìn thấy Đạo Niên đang ngồi trước cửa sổ sát đất ngắm cảnh, vì thế đi đến trước mặt y chào hỏi: "Đạo Niên, sớm a."

Thu hồi ánh mắt từ ngoài cửa sổ, Đạo Niên nhìn cậu nói: "Ăn cơm."

Không biết bữa sáng được làm từ thứ gì, hương vị ngon đến mức khiến Thẩm Trường An ăn nhiều gấp đôi bình thường, bụng căng đến nỗi cậu dựa vào sô pha không nhúc nhích được.

Đạo Niên vươn ngón tay ra chọc chọc lưng cậu, chỉ nghe được hai tiếng hừ hừ.

Y không nhịn được mà chọc thêm hai cái.

"Đừng chọc, nếu tôi là một trái bóng, thì cũng bị nổ tung rồi." Thẩm Trường An chậm rì rì ngồi dậy từ trên sô pha, "Đạo Niên, có phải nhà anh có nông trại chuyên nghiệp trồng nông sản cao cấp không vậy, nếu không thì tại sao mấy thứ này lại ngon như vậy chứ?"

"Có thể nghĩ như vậy." Đạo Niên gật đầu.

Khi đi làm thì muốn nghỉ, nhưng khi thật sự không đi làm thì lại không biết phải làm gì. Thẩm Trường An bật TV, ấn vào tất cả các kênh một lần, nhưng cũng không tìm thấy bất kỳ chương trình thú vị nào.

Thấy cậu quá chán chường, Đạo Niên nhìn Lưu Mao, sau đó nói: "Lầu ba có phòng trò chơi, để Lưu Mao đưa cậu đi chơi đi."

"Hả?" Lưu Mao sửng sốt một chút, ngay sau đó gật đầu, "Đúng vậy, có."

"Tôi cũng không phải đứa trẻ năm sáu tuổi, chơi trò chơi gì chứ." Thẩm Trường An có chút động lòng, nhưng vì tôn nghiêm của một người trưởng thành, cậu vẫn làm màu mà từ chối một chút.

"Hiện tại trò đá banh cũng đã được thêm vào thể loại thể thao, nên người trưởng thành cũng chơi được." Lưu Mao cười ha hả nói, "Dù sao bây giờ cũng rãnh rỗi mà, nên cứ chơi game một lát để gϊếŧ thời gian đi."

"Vậy được rồi, Đạo Niên, chúng ta đi cùng đi." Thẩm Trường An đứng lên nói với Đạo Niên, "Tôi chơi một mình chán lắm, anh chơi với tôi nha."

Đạo Niên không có hứng thú gì với cuộc sống này, vậy thì cậu có thể kéo Đạo Niên cùng nhau bồi dưỡng hứng thú.

Đạo Niên sửng sốt: "Tôi không biết chơi."

"Không sao hết, tôi cũng không biết mà." Thẩm Trường An đẩy Đạo Niên đi về phía thang máy, "Nhưng mà nếu chúng ta không sợ gian khổ, dũng cảm khám phá, thì nói không chừng chơi mấy ngày sẽ biết thôi."

Đang nói chuyện thì đột nhiên nghe được một tiếng động lớn vang lên từ cửa, như thể đang ở bị thứ gì đó đập mạnh vào.

"Đây là nơi riêng tư, không thể tự tiện xông vào!" Lưu Mao nhìn về phía cửa, nụ cười trên mặt hầu như mất sạch, đứng dậy chặn ở trước mặt người tới, "Mời đi ra ngoài ngay lập tức."

"Đồ cái thứ bốn chân chạm đất, có sừng trên đầu, lăn sang một bên đi." Người tới gắt gỏng, đẩy Lưu Mao sang một bên, sau đó tức giận trợn mắt nhìn chằm chằm Đạo Niên, "Đến tột cùng thì phải làm thế nào ngài mới có thể vừa lòng đây?"

Bốn chân chạm đất có sừng trên đầu?

Thẩm Trường An nhíu mày, người này thế mà lại mắng Lưu Mao là súc sinh? Cậu bình bĩnh đứng chặn trước mặt Đạo Niên, loại người dám xông vào nhà người khác này, nói không chừng chuyện gì cũng dám làm.

"Nhiều năm như vậy, ngài......" Người này nhìn thấy Thẩm Trường An, như thể nhìn thấy loài quái vật kỳ dị nào đó, tức giận cùng kinh ngạc khiến cho khuôn mặt hắn vặn thành một vòng cung kỳ quái, trông rất quái dị.

"Con người?" Người tới muốn nhìn thấy biểu cảm của Đạo Niên, nhưng Đạo Niên đã bị Thẩm Trường An che lại, nên hắn không nhìn thấy gì cả.

Căn phòng đột nhiên yên tĩnh lạ thường, Thẩm Trường An thấy hai mắt của đối phương sáng quắc nhìn mình chằm chằm, nhịn không được sờ sờ mặt của mình, vẫn còn rất tuấn tú và cũng không có biến dạng, ánh mắt này có ý gì vậy chứ?

"Cút." Đạo Niên kéo Thẩm Trường An che ở trước mặt mình ra, nhẹ nhàng thốt ra một chữ.

Y vẫn lời ít mà ý nhiều như thế, mặt không cảm xúc, nhưng lời nói ra thì lại không được lịch sự cho lắm.

Người tới nhìn thấy Đạo Niên xuất hiện, hai chân hơi run lên, nhưng vẫn không có lùi bước, hắn quật cường nhìn Đạo Niên: "Mười mấy năm qua, tộc của tôi không có con, tôi không biết đây là trùng hợp, hay đây là ý của ngài?"

Đạo Niên không để ý đến hắn: "Trường An, lên lầu nghỉ ngơi đi."

Thẩm Trường An thật cẩn thận đánh giá người tới vài lần, rồi cúi người nói nhỏ bên tai Đạo Niên: "Tôi ở trên lầu, có chuyện gì thì lớn tiếng gọi tôi." Nói xong, cậu thuận tay đặt một đĩa trái cây vào tay Đạo Niên, "Nếu cậu ta dám tới gần anh, thì cứ dùng cái mâm này đập cậu ta, dù sao cậu ta cũng xâm nhập vào nhà dân trái phép, nên cái này là anh phòng vệ chính đáng, không có trái pháp luật."