Chương 3. Văn Cầu

Sau khi ở nhà mới tra xét tư liệu với bài học mấy ngày, Du Trúc đến viện điều dưỡng làm việc.

Viện điều dưỡng Du thị không hổ là viện điều dưỡng cao cấp, được bao quanh bởi nước non, xây dựng giống như khu nghỉ dưỡng. Nơi này có vườn trái cây, có sân bóng còn có cả suối nước nóng lộ thiên!

Du Trúc híp híp mắt, cảm thấy hẳn là sau khi về hưu cũng giữ lại cho mình một chiếc giường.

Viện điều dưỡng Du thị phần lớn là người già gia cảnh giàu có, nhưng là cũng sẽ có người trẻ tuổi với người tàn tật không thể tự gánh vác sinh hoạt ở nơi này.

Du Trúc đi theo người phụ trách dẫn đường tham quan khắp nơi, đi đi dừng dừng nhìn một ngày mới miễn cưỡng vòng hết. Cuối cùng, người phụ trách mang cô đi đến phòng nghỉ tư nhân thuộc về cô. Phòng nghỉ này nằm ngay cạnh văn phòng phó viện trưởng, nằm ở tầng hai lầu chính viện điều dưỡng, trang hoàng giống như phòng tổng thống khách sạn 5 sao, tủ lạnh phòng bếp phòng tắm có đầy đủ hết, gia dụng xa hoa, cảm giác cho dù không có chung cư đơn, thường ở phòng nghỉ cũng không thành vấn đề.

Bần cùng hơn hai mươi năm -Du Trúc không khỏi than thở: Ta nữ nhân này, lại đáng chết giàu có!

Lên làm phó viện trưởng mấy ngày đầu, Du Trúc thuyết minh thành công cái gì gọi là “Tân quan tiền nhiệm tam bả lửa”(¹). Cô phát sáng khắp mọi nơi, chỗ nào gặp vấn đề đều là người đầu tiên xuất đầu ra giải quyết. Tuy rằng năng lực làm việc cũng bình thường, nhưng rốt cuộc khiến một số người thay đổi cái nhìn về mối quan hệ của cô. ( Ý kiến việc đi cửa sau)

Du Trúc mỗi ngày đều đi theo bác sĩ, các y tá kiểm tra phòng. Cô cảm thấy như vậy trước tiên có thể hiểu biết về nhu cầu của nhóm hộ gia đình, từ đó để viện điều dưỡng phục vụ thêm hoàn thiện hơn; còn có thể quen thuộc mỗi tính cách mỗi hộ gia đình, giúp bọn họ dễ dàng trở thành bạn bè của nhau.

Dần dà, người trong viện điều dưỡng đều biết chỗ này của bọn họ có một phó viện trưởng trẻ tuổi xinh đẹp. Tiểu cô nương rất thích săn sóc người khác, tính cách cũng vui vẻ. Hôm nay giúp dì Trương để ý len sợi, ngày mai cùng ông nội Tô đánh cờ tướng, ngày kia lại xoa bóp vai giúp bà nội Thẩm, mỗi ngày giống con bướm nhỏ chạy khắp nơi.

Tuy rằng đều là chút chuyện rất nhỏ, nhưng phong bình(*) ở viện điều dưỡng đã thay đổi một cách vô tri vô giác trở nên tốt hơn. Biết được chuyện này cha Du rất là kiêu ngạo.

(*) thanh danh, bình ngữ. Bình luận, đánh giá phẩm chất, hành vi và ảnh hưởng của ai đó, một cái gì đó từ người bên ngoài.

Du Trúc gần đây phát hiện ra một chuyện.

Mỗi khi cô đi vào khu hộ gia đình kiểm tra phòng, phía sau luôn có một người đi theo. Mỗi lần quay đầu lại, người nọ cũng không né, nửa thân mình giấu ở phía sau cửa âm thầm quan sát, dựng thẳng lông mày đôi mắt không chớp nhìn cô, vẻ mặt lộ ra không cao hứng. Đó là thiếu niên thoạt nhìn khoảng 20 tuổi, tóc xoã tung mềm mại, đôi mắt to tròn, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo còn có chút mập của trẻ con, nếu không phải hầu kết rõ ràng, nói là cô gái nhỏ đều có người tin.

Phụt, đáng yêu quá, giống mèo của cô ghê—— Cầu Cầu.

Bộ dáng âm thầm quan sát giống nó, khí chất cả người cũng giống.

Ý nghĩ như vậy làm Du Trúc rất khó không sinh ra hảo cảm với cậu được. Bởi vậy cô cũng không bởi vì bị theo dõi thời gian dài mà cảm thấy bị mạo phạm, ngược lại giống như chủ nhân dung túng sủng vật, để cậu hồ nháo.

Khi một lần sửa sang lại tư liệu hộ gia đình, Du Trúc cẩn thận để ý phần của thiếu niên kia một chút, lật ra xem xét.

Thiếu niên tên là Văn Cầu, năm nay 21 tuổi, là con riêng của một phú thương, bởi vì tâm trí không hoàn chỉnh, bị cha ném tới nơi này. Ít ỏi mấy hàng chữ, lại đủ nói rõ bi kịch thiếu niên. Cô không khỏi có chút đau lòng, nghĩ nếu không lần sau chủ động nói chuyện thử xem, xem có thể kết bạn với thiếu niên đáng yêu này không.

“Văn Cầu...” Cô rất có hứng thú đọc lên cái tên này, bỗng nhiên khóe miệng giương lên, "Cậu ấy cũng là ‘Cầu Cầu’ nha.”

......

Hôm nay, Du Trúc đang ngủ trưa trong phòng nghỉ tư nhân của cô. Bỗng nhiên cảm thấy không thở nổi, l*иg ngực tức đến mức khó chịu.

Cô mơ hồ muốn kéo chăn kéo xuống một chút, lại sờ đến một cái đùi người.

Ngọa tào?!

Cô vội vàng mở mắt ra, thình lình phát hiện Văn Cầu khoanh chân ngồi ở trên người cô, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm cô, phía dưới mông vừa lúc đè nặng đại meo meo của cô.

!!!

“A!”

Du Trúc bị dọa cái chết khϊếp, kinh thanh hét lên. Mà Văn Cầu tựa hồ cũng bị tiếng hét của cô dọa rồi, vẻ mặt sợ hãi mà nhảy khỏi cửa sổ.

“Từ từ! Đây là lầu hai!” Cô vội vàng chạy lại kiểm tra, phát hiện người ta đánh rắm cũng còn không có, nhảy xuống trên mặt đất cứ thế mà nhấc chân bỏ chạy cũng không dừng lại một chút.

Cô xoay người nhìn cửa đã khóa kỹ, lại nhìn cửa sổ đang mở rộng ra, có chút không nói nên lời.

Đứa nhỏ này như thế nào bò lên được trên cửa sổ lầu hai, không sợ cao à...

-

(¹)Tân quan thượng nhiệm tam bả hoả: tục ngữ, quan mới lên chức, làm ra một hai ba việc biểu hiện tài năng, gan dạ, sáng suốt. Ra oai phủ đầu, khiến quần chúng phục (giống như đốt lên mấy đống lửa vừa sáng vừa nóng, thu hút mọi người đều thấy).