Chương 4. Cắn câu

Vào ngày hôm sau sự kiện nhảy cửa sổ, lúc Du Trúc đi kiểm tra phòng trong lòng nhiều hơn một tia thấp thỏm.

Khi đến lượt phòng Văn Cầu, cô ngay cả bước chân đều bước nhẹ hơn không ít, sợ lại dọa cậu chạy.

Cũng không biết rốt cuộc ai mới là người bị hại nữa.

Cô đi đến mép giường, thiếu niên ngồi trong ổ chăn lẳng lặng nhìn cô.

“Em cảm thấy thế nào?” Du Trúc nhẹ giọng nói, “Ngày hôm qua... Có bị thương không?”

Thiếu niên không trả lời, ngồi xổm xuống, đem đầu tóc xù xù vùi ở chỗ cổ cô dụi dụi. Sau lưng vang lên tiếng hút khí của bác sĩ và y tá.

Cô có chút xấu hổ, nhưng cũng không đẩy Văn Cầu ra, đứng tại chỗ mặc cậu thân mật.

Trên người cậu có hương vị rất dễ ngửi, mùi sữa còn mang theo mùi nắng.

Cũng giống Cầu Cầu của cô......

Du Trúc tình cảm thương tiếc sắp trào ra, nhịn không được giơ tay sờ sờ đầu của cậu.

...

Cuộc sống ngày từng ngày trôi qua, Du Trúc thật sự hài lòng với công việc. Chỉ là viện điều dưỡng không biết khi nào có lời đồn thổi —— phó viện trưởng có bạn trai nhỏ rồi, vẫn là hộ gia đình điều dưỡng của bọn họ.

Cô nghe xong cười cười, ngược lại không giải thích nhiều.

Thật ra quan hệ giữa Du Trúc với Văn Cầu cũng không có gì cả, chỉ là khi cô đến thăm, thiếu niên thỉnh thoảng sẽ không tiếng động mà làm nũng, giống như mèo con vậy.

Nhiều hơn nữa thì không có.

Nhưng nếu nói Du Trúc đối với người ta không thú vị, vậy cũng là lời nói dối. Cô chỉ là không muốn dụ dỗ một người tâm trí không được đầy đủ, có lẽ còn là người không hiểu tình yêu là gì.

Ý nghĩ của Du Trúc là: Tương phùng tức là duyên, chỉ cần em nguyện ý, em chính là tiểu bảo bối của chị.

Hết thảy chờ cậu chủ (cắn) động (câu).

Mà Văn Cầu cũng không để cô chờ lâu.

Hôm nay, nghỉ trưa ở phòng nghỉ Du Trúc phát hiện cậu lại từ cửa sổ bò vào được.

Thiếu niên im ắng bò lên trên giường, ở trên mặt cô ngửi tới ngửi lui.

Du Trúc bị cậu làm cho có chút ngứa, vừa muốn cười ra tiếng, môi đã bị cái lưỡi nhỏ liếʍ một cái.

Tim cô thình thịch thình thịch muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, đỏ mặt mở hai mắt ra, sáp lại gần hôn lên cậu. Thiếu niên muốn chạy trốn, bị cô một phen ôm trở về, xoay người áp cậu xuống dưới thân.

“Câu dẫn chị còn muốn chạy?” Du Trúc giống như bị ma quân ám vào người, khóe miệng gợi lên nụ cười tà mị.

“Lại cho tỷ tỷ hôn lần nữa.” Cô cúi đầu lại lần nữa ngậm lấy đôi môi trơn mềm giống như thạch trái cây kia, đầu lưỡi dọc theo kẽ răng chui vào khoang miệng cậu, tùy ý khuấy động.

“Hừ... Ưʍ... Ưʍ...” Cậu bị hôn đến rầm rì, đôi tay đáp trên eo thon của nữ nhân, hơi nghiêng đầu chút, vươn đầu lưỡi ra bắt đầu đáp lại.

Nụ hôn ngọt ngào lại sắc khí làm hai người dần dần ý loạn tình mê.

Khi buông miệng ra, tay Du Trúc đã chạm vào hạ bộ căng phồng của thiếu niên, mà tay cậu cũng vói vào trong quần áo của Du Trúc, đẩy áo nịt ngực ra nắm lấy nhũ phong của cô.

“Muốn sao?” Cô mổ một chút lên đuôi mắt đỏ bừng của cậu, ngữ khí ôn nhu, “Tỷ tỷ mang em làm chuyện thoải mái, được không?”

“Ừm...” Thiếu niên nhu thuận lên tiếng, rút bàn tay của Lộc Sơn(*) ra, sảng khoái mà bắt đầu cởϊ qυầи áo của mình.

(*): Dùng để ví von người nào đó có tham vọng.

“......”

Cũng không phải cái gì cũng đều không hiểu đâu.

Du Trúc trong mắt xẹt qua một tia ý cười, cũng cởi sạch quần áo, kéo chăn lên che hai người lại.

Tác giả có chuyện nói:

Hết kịch.

Nói giỡn đó. Ngày mai lên thịt.