Hướng Vãn ngày hôm đó không có nhiệm vụ phỏng vấn bên ngoài, đang chuẩn bị vào phòng biên tập thì Mặc Lập Quân gọi điện ngăn cản.
Tình huống khẩn cấp, Mạc Lập Quân đến tận khi lên xe mới nhớ ra phải giải thích cho họ.
“Mọi người trước hết dừng công việc đang làm lại rồi đến Đường vành đai thứ Năm với tôi.”
Lý Vũ Tuân ngồi phía sau Hướng Vãn, anh bước tới và hỏi: "Thầy Mạc, là cuộc phỏng vấn gì mà thầy vội vàng thế vậy ạ?"
Mạc Lập Quân liếc nhìn điện thoại của mình. Tin nhắn gửi tới ông chưa từng dừng lại kể từ khi ông lên xe. Ông lập tức tắt tiếng, quay người nói: “Vẫn là khu dân cư bị tháo dỡ. Tôi nhận được tin trên mạng rằng chủ hộ của căn nhà chưa chịu dọn đi đang có ý định nhảy lầu.”
Hướng Vãn giật mình.
Phản ứng của Lý Vũ Tuân còn phóng đại hơn cô, "Sao lại thế? Nhưng không phải trưởng đài đã bảo chúng ta không được can thiệp vào chuyện của Kinh Quảng sao ạ?"
Mạc Lập Quân nói: “Bây giờ vấn đề không còn là ta có nên can thiệp hay không nữa rồi. Chủ nhà đã tìm người tung bài trên mạng, số lượt truy cập rất cao. Hiện tại một số blogger đã đi đến đó livestream rồi."
Nói cách khác, cho dù đài của họ không phát sóng thì tin tức cũng không thể giấu được.
Khi làm tin tức, kịp thời là điều quan trọng nhất, Mạc Lập Quân đưa theo người và thiết bị lao đến hiện trường mà không hề xin chỉ thị của cấp trên.
Xe công vụ chạy nhanh đến khu dân cư, lúc đến nơi mặt trời đã lên đến đỉnh.
Xung quanh vô cùng bụi bặm, số tòa nhà bị phá dỡ có vẻ nhiều hơn tuần trước, môi trường sống rất đáng lo ngại.
Tòa nhà duy nhất còn sót lại đã xuống cấp và đổ nát, ngoại trừ một hộ gia đình chưa được di dời, cửa ra vào và cửa sổ của các tầng khác đều đã bị dỡ ra hết rồi.
Hướng Vãn cầm mic đi theo Mặc Lập Quân, cảm thấy may mắn vì hôm nay cô đi giày đế bằng.
Như Mạc Lập Quân đã nói, một số blogger tăng lượng truy cập đã bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Toà nhà cũ có tổng cộng sáu tầng.
Người tự sát đứng trên bục ở tầng sáu và hét lên: “Gọi người phụ trách của các anh ra ngoài”.
Mạc Lập Quân quay sang Hướng Vãn và nói: "Hãy đến nhà anh ấy và xem liệu có thể phỏng vấn người nhà của anh ta hay không nhé."
"Vâng ạ."
Hướng Vãn đi về phía tòa nhà.
Vừa lên đến tầng hai, cô đã nghe thấy tiếng khóc xé lòng của trẻ em.Cửa nhà rộng mở, Hướng Vãn thử gõ cửa.
Cô nhìn thấy một người phụ nữ bế đứa trẻ khoảng bốn, năm tuổi ngồi trong phòng khách chật chội. Mặt đứa trẻ đỏ bừng vì khóc và ho dữ dội.
Hướng Vãn lịch sự bước vào phòng và hỏi liệu cô có thể phỏng vấn không.
Trong hơn mười phút, cô đã có khái quát đại khái tình huống lúc này từ lời mô tả ngắt quãng của người phụ nữ.
Phóng viên đều có kỹ thuật phỏng vấn, cách dẫn dắt và sử dụng chủ đề để thu hút sự chú ý của người được phỏng vấn. Hướng Vãn ở trong tình huống này, cũng không hỏi nhiều.Cô vừa tắt máy quay thì ngoài cửa sổ có tiếng phanh xe rít lên.
Hướng Vãn đứng dậy chào tạm biệt, rồi ôm micro xuống lầu cùng thầy quay phim.
Ba chiếc Audi đỗ ở lối vào toà nhà,
Trần Cảnh Nghiêu bước xuống từ xe ở giữa, sau đó bảy tám người nữa lần lượt bước ra và đi theo anh.
Vẻ mặt anh vẫn thờ ơ như trước, anh mặc một bộ vest đen, lúc xuống xe mới thuận tay cài lại cúc áo nghiêm chỉnh. Đôi môi mỏng mím chặt, càng lộ ra vẻ lạnh lùng.
Hướng Vãn bị ánh nắng làm chói mắt, cô hơi nheo mắt lại, tình cờ bắt gặp ánh mắt Trần Cảnh Nghiêu đang nhìn sang.
Trần Cảnh Nghiêu hơi nhướng mày, có lẽ là do không nghĩ sẽ gặp cô ở đây.
Khác với chiếc áo sơ mi lần trước mặc, hôm nay Hướng Vãn mặc một chiếc váy ôm sát dệt kim màu hoa mai, bên trên khoác thêm một áo khoác cùng màu. Kiểu váy này làm dịu đi nét sắc sảo trên khuôn mặt, khiến cô trông đoan trang và dịu dàng. Cách ăn mặc này rất phù hợp với nghề nghiệp của cô.
Mạc Lập Quân và Lý Vũ Tuân cũng đến đúng lúc này.Nhìn thấy máy quay, trợ lý phía sau Trần Cảnh Nghiêu lập tức đứng ra, chặn bọn họ lại."Xin lỗi, hôm nay không tiếp nhận phỏng vấn."
Mạc Lập Quân không quan tâm nói tiếp : "Ông Trần, xin vui lòng cho biết, sắp xếp tiếp theo của ông đối với hộ dán cư này là gì? Ông có chấp nhận yêu cầu của họ không..."
Sắc mặt người trợ lý tối sầm khi thấy ông vẫn tiếp tục hỏi. Anh ta đưa tay chặn camera rồi đẩy họ ra.
“Tôi đã nói là chúng tôi không nhận bất cứ phỏng vấn, ông ở nhà đài nào vậy…”
“Giang Mục.” Trần Cảnh Nghiêu nói: “Chú ý thái độ.”
Người trợ lý bị nhắc nhở chỉ có thể tức giận rút lui.
Trần Cảnh Nghiêu tiến lên trước, đứng trước ống kính, liếc nhìn chiếc micro trong tay Hướng Vãn.
Thời gian như dừng lại, Hướng Vãn bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm trong chốc lát quên mất phản ứng lại.
Mà hành động tiếp theo của Trần Cảnh Nghiêu lại khiến cô càng thêm bối rối.
Anh ta lấy micro từ tay cô và nói bằng giọng Bắc Kinh với khẩu âm rõ ràng.
"Kinh Quảng tuân thủ nghiêm ngặt thỏa thuận bồi thường di dời và thực hiện kế hoạch di dời này một cách tiêu chuẩn và hợp pháp. Chúng tôi sẽ không thiếu một đồng tiền bồi thường bắt buộc nào trong điều kiện hợp lí. Tương tự, chúng tôi sẽ không bao giờ dung túng những người không hài lòng, yêu cầu một cái giá phi lí. Đây là thái độ của chúng tôi."
Nói xong anh đưa micro lại cho Hướng Vãn, rồi anh dẫn một nhóm người phía sau và tiến lên lầu.
Sau khi Trần Cảnh Nghiêu đi, có người đến đưa họ đến phòng nghỉ của khu thi công hạng mục.
Mạc Lập Quân rất vui khi được phỏng vấn độc quyền với Kinh Quảng, dù chỉ là vài lời.
Năm nay đài có hạn ngạch thăng chức, sẽ lựa chọn tổ họ và tổ kinh tế tài chính.
Mạc Lập Quân dù có trình độ chuyên môn cao nhưng con đường sự nghiệp của ông lại không mấy suôn sẻ.
Hầu hết những tiền bối vào đài cùng lúc với ông đều đã ở tầng trung. Ông là người duy nhất còn mắc kẹt trong chuyên mục đời sống nhân dân.
Đây là lý do tại sao ông ấy đã làm việc rất chăm chỉ để tìm tài liệu tin tức.
Lý Vũ Tuân không quan tâm đến chuyện của Mạc Lập Quân. Suy nghĩ của anh đang bay bổng đi nơi khác, anh ngồi đối diện với Hướng Vãn, nhìn cô hết lần này đến lần khác như cố ý lại như vô ý.
"Hướng Vãn, cậu có quen biết Trần tổng kia không?"
Hướng Vãn không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Không quen.”
Lý Vũ Tuân nhìn cô đầy ẩn ý và không hỏi thêm câu nào nữa.
Hướng Vãn cảm thấy ngột ngạt, cầm chai nước ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Không ngờ, ngay sau căn phòng dựng tạm cô lại gặp được Trần Cảnh Nghiêu đang hút thuốc.
Người dân muốn tự tử đã được lực lượng cứu hỏa thuyết phục đi xuống, hiện hai bên vẫn đang đàm phán.
Trần Cảnh Nghiêu rít một hơi thuốc, nhàn nhã phủi tàn thuốc đi, quay đầu sang nhìn cô: “Không ngờ cô lại làm việc ở đài truyền hình.”
Hướng Vãn gật đầu: “Chỉ là thực tập sinh thôi.”
“Cô vẫn chưa tốt nghiệp à?” anh hỏi.
"Còn có nửa năm nữa."
Trần Cảnh Nghiêu cười nói: "Vậy thật ngại quá."
Biết anh đang nói chuyện ngày hôm nay, Hướng Vãn bình tĩnh nói: “Đây là công việc của chúng tôi, vốn đã quen từ lâu rồi.”
Đầu ngón tay đang bóp nhẹ tàn thuốc của Trần Cảnh Nghiêu bỗng dừng lại.
Anh ngẩng đầu nhìn lướt qua khuôn mặt của Hướng Vãn: “Cô hình như rất không hài lòng với tôi.”
Hướng Vãn học theo anh cũng cười một tiếng.
"Tôi không dám. Đối với một công ty lớn như Kinh Quảng, chắc không có gì có thể làm khó Trần tổng đây rồi."
Trần Cảnh Nghiêu nhả hơi khói rồi nói: “Người trong giới truyền thông đều giỏi châm biếm người khác như cô à?”
Hướng Vãn đến đài Bắc Kinh làm việc cách đây không lâu, vừa vào đài đã làm cho chuyên mục đời sống nhân dân.
Những người trong lĩnh vực của họ, đặc biệt là các phóng viên làm về đời sống nhân dân, đã quen với việc người dân bình thường khó có thể nói lên tiếng lòng của mình trước quyền thế mạnh mẽ.
Giống như cuộc phỏng vấn ngày chỉ có mười phút hôm nay vậy. Những gì cô thấy là người dân đã sống khó khăn như thế nào khi không có nước và điện.
Người ta nói phụ nữ là những vị thần dễ mềm lòng.
Cán cân công bằng trong lòng Hướng Vãn đã vô thức nghiêng về phía kẻ yếu.
Trần Cảnh Nghiêu đã nhìn thấu suy nghĩ này của cô, dùng giọng điệu thản nhiên nói: “Nếu cô Hướng có ý nghĩ như vậy, tốt nhất cô nên mau chóng đổi nghề đi.”
"Ý anh là gì."
Khí thế của Hướng Vãn đột nhiên giảm đi một nửa.
"Người khóc chưa hẳn là kẻ yếu."
"Tôi là thương nhân, không phải nhà từ thiện, tiền của tôi cũng không phải gió lớn thổi tới. Nếu cô Hướng biết nơi nào có thể lấy tiền miễn phí, nhớ nói cho tôi biết để tôi kiếm được mối nhận tiền tốt."
Gió lạnh thổi đến, tàn thuốc nhẹ nhàng lướt qua, áo cũng khẽ bay theo.
Hướng Vãn nghe hai câu nói đùa lịch sự nhưng rất thực tế của anh, không khỏi nghĩ tới lời nói của Kiều Khả Hi.
Cô thì thầm,
——Hắn quả thực là một tên tư bản xấu xa.
Tác giả có lời muốn nói: Nữ chính của chúng ta cũng khá đơn thuần.